— “Em không vui, sao anh có thể vui.”
Bạch Thụ nói trắng ra khiến trong lòng Tào Dật Nhiên loạn cảm động một phen, tuy cảm động, nhưng hắn vẫn không cảm kích, ngược lại tức giận ngồi dậy, nhưng bị Bạch Thụ đè xuống, Bạch Thụ nói, “Nhích tới nhích lui làm cái gì, ngủ đi.”
Tào Dật Nhiên hít khí nói, “Anh phải nói rõ ràng, tôi mới không muốn anh vì tôi buông tay chuyện mình thích, về sau anh không như ý, tôi làm sao có thể như ý.”
Bạch Thụ không có biện phát với Tào Dật Nhiên dây dưa không ngớt, nháy mắt lật người áp lên trên người hắn, chống mình từ phía trên theo dõi hắn, Tào Dật Nhiên lại nâng chân dài trơn bóng đá chân y, nói, “Làm gì!”
Bạch Thụ cúi người hôn môi hắn, Tào Dật Nhiên xoay đầu, than thở, “Đừng nghĩ thế này rồi không trả lời tôi.”
Bạch Thụ cười khổ, nói, “Thật ra anh không quan trọng làm công việc gì, chỉ cần làm tốt, có thể làm ra thành tích, đều sẽ có giá trị nhân sinh, cho nên, cho dù anh không làm cảnh sát, anh còn có thể làm rất nhiều thứ….” Nói tới đây, y dừng một chút, sau đó đột nhiên từ trên người Tào Dật Nhiên trở mình xuống giường, đắp kĩ chăn trên người Tào Dật Nhiên xong, mặc áo ngủ chân trần chạy tới ngăn tủ một bên.
Tào Dật Nhiên sửng sốt, không biết Bạch Thụ muốn làm cái quỷ gì, ánh mắt vẫn trông mong nhìn theo y, miệng mắng, “Anh làm cái gì đó, còn chưa nói chuyện xong đâu.”
Bạch Thụ kệ hắn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995880/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.