Trong nháy mắt Bạch Thụ thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm.
Trong tiểu khu một mương nước uốn lượn chảy qua, tảng sáng tinh mơ, trên mương nước lượn lờ một tầng sương mù, trắng xóa, khiến Bạch Thụ đứng bên cạnh cảm thấy mình giống như cũng bị sương mù vây quanh, cả người đều mờ mịt.
Sau đó, y nghe được giọng mình nói với mẹ Tào Dật Nhiên đối diện điện thoại, “Có con? Gần năm tháng, đương nhiên phải giữ.” Chẳng lẽ còn có thể tiêu diệt nó sao.
Ngữ khí Triệu Duyệt không thay đổi, giống như bà không hề biết Bạch Thụ khó chịu và giãy dụa, chỉ nói tiếp, “Dật Nhiên không muốn đứa nhỏ này, nó nhiều lần ra tay với đứa nhỏ này, dì thấy nó cố ý muốn đứa nhỏ này sinh non. Bất quá, đứa nhỏ đã rất lớn trong bụng mẹ nó rồi, nếu thật sự gặp chuyện không may, là cả hai mẹ con đều gặp chuyện không may. Dật Nhiên nó không biết nặng nhẹ, dì chỉ có thể nhờ người khác thời thời khắc khắc trông chừng đứa nhỏ của Lý Hân, để Tào Dật Nhiên không có cách nào ra tay. Bạch Thụ, đên nay dì không hạn chế quan hệ của Dật Nhiên và con, bởi vì con là anh lớn, trên nhiều khía cạnh là tấm gương của Dật Nhiên, hơn nữa nó tình nguyện nghe con nói, chịu sự ảnh hưởng của con, con dẫn dắt nó rất tốt, khiến dì vô cùng cảm kích con, dì hiểu, dì hiểu tình ý giữa con và Dật Nhiên, cho nên, dì không nỡ phá hoại quan hệ giữa hai đứa, các con tiếp tục tốt đẹp, dì rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995878/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.