Rõ ràng bắt đầu hồi phục trở lại, cho mọi người hy vọng, cuối cùng vẫn ích kỷ ra đi, khiến mọi người được một lần yên tâm cảm thấy càng đau đớn.
Tào Dật Nhiên nhỏ giọng thì thào, “Chưa từng thấy cô biết gạt người như vậy, còn nói mình muốn đứa bé, vậy mà không trách nhiệm bỏ rơi nó.”
Nhưng Lý Hân vĩnh viễn nhắm mắt sẽ không phản bác hắn.
Tào Dật Nhiên cười tự giễu, nụ cười kia chẳng khác gì đang khóc.
Bạch Thụ đứng từ xa nhìn Tào Dật Nhiên, thấy hắn ở giữa cha mẹ, vóc dáng cao cao, bởi vì quá gầy nên cảm thấy cả người bị ép còng xuống.
Hắn hoàn toàn không phải người ẩn nhẫn điên cuồng vô tâm vô phế không quan tâm người khác trước kia nữa.
Nhưng nhìn hắn như vậy, Bạch Thụ lại đau đớn trước nay chưa từng có, là y, khiến Tào Dật Nhiên có trái tim, khiến hắn vì đau khổ của người khác mà đau khổ, y lại không cách nào đứng sau hắn, chỉ có thể từ xa nhìn tim hắn chảy máu.
Tang sự của Lý Hân làm thật gấp, dù vậy, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, thậm chí Tào gia ra mặt bảo lãnh Lý Nghiên Dân về tham sự đám tang của con gái, bất quá, ông ta cho dù con gái mất rồi vẫn không có cảm tình với cô, chỉ muốn Tào gia có thể chạy tội giúp ông ta ra tù, để ông ta có thể Đông Sơn tái khởi.
Triệu Duyệt và Tào Quân Hiền đương nhiên nói chuyện rất vòng vo, đánh Thái Cực không có ý tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995852/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.