“Điền Quý? Phải thằng Quý học cấp một trường Kim Liên cũ đấy phải không?” 
Nghe đầu dây bên kia tự xưng là “Điền Quý”, tôi không nhịn được mà xổ luôn một tràng. Họ Điền không phải một họ thường gặp, mà ngày xưa hồi học cấp một tôi đúng là có một thằng bạn nối khố tên là Điền Quý. Về sau nó bỏ học đi đâu mất tích, mấy lần họp lớp cũng chẳng ai biết đường mà liên lạc. 
“Đúng. Anh là...?” 
“Hưng! Vũ Hưng! Hưng lắp đây. Nhớ tao không Quý giẻ lau?” 
Điền Quý ngày xưa đến lớp là thằng không chú ý nghe giảng nhất, quần áo cũng lôi thôi lếch thếch chẳng ra đâu vào đâu, người ta còn tưởng là ăn mày. Mấy đứa con gái bảo thằng này như miếng giẻ rách, nên từ đấy cũng có biệt danh Quý giẻ lau luôn. Chỉ có mấy thằng bạn cởi truồng tắm sông với nó là biết thực ra nhà thằng này giàu nứt đố đổ vách, nó lại là cháu đích tôn, thằng này mà muốn thì tiền tiêu trong người có khi còn nhiều hơn bố mẹ chúng tôi nữa. Thế nhưng chả bao giờ thấy nó vòi vĩnh quà vặt đồ chơi, cũng cóc thể hiện với ai, như thể nó không có nhu cầu gì vậy. 
Cái thằng quái đản ấy tự nhiên đùng một cái lại bỏ học, thành ra trong đám bạn nối khố hồi cấp một của tôi, nó để lại ấn tượng sâu nặng nhất. 
Có lẽ nhận ra tôi, giọng thằng Quý giẻ lau ngày xưa trở nên nghiêm túc hơn hẳn, cái điệu bộ ngái ngủ ban nãy chẳng còn tí nào. Nó nói: 
“Ở yên đấy chờ tao. Kim Xá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935040/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.