Điền Mục rong ruổi trên lưng ngựa ma Tam Vĩ Ô Vân, bên tai hãy còn vang lên giọng nói của “ông bác”.
Tuy nhập hồn có thể giúp ông cụ bỏ qua được hạn chế và sử dụng toàn bộ sức mạnh của lão, nhưng cũng không phải là không có vấn đề gì phát sinh.
Dễ thấy nhất chính là áp lực lên cơ thể của Điền Mục. Một vong thủ hộ càng mạnh, sở hữu lượng linh lực càng lớn thì khi nhập hồn hành giả càng khó chịu. Nói một cách dễ hiểu, hiện giờ Điền Mục như một quả bóng da bị bơm quá nhiều không khí vậy.
Điểm hại thứ hai là cậu chàng bẩm sinh không có mắt Âm Dương. Thành thử, lúc “ông bác” dùng chung cơ thể của Điền Mục thì sẽ phải chịu chung cảnh mù dở với thằng cháu. Điều này có nghĩa, việc tìm kiếm ác linh đang bỏ trốn phải dựa hoàn toàn vào Tam Vĩ Ô Vân. Và nếu như Điền Mục biết điều gì về lũ ngựa, thì khả năng phân biệt vật thể của chúng không được tốt cho lắm.
Bắt con ngựa ma tìm hai làn khói giữa khu làng bạt ngàn những nhà cửa liệu có quá khó không?
Nhận thấy suy nghĩ của thằng cháu, “ông bác” bèn nói:
“Tam Vĩ Ô Vân chỉ phụ trách đánh hơi bọn ác linh, sau đó sẽ là việc của tao với mày.”
Điền Mục nhún vai. Cậu chàng đoán chắc “ông bác” và tổ tiên của cậu hẳn là đã nghĩ ra cách nào đấy để khắc phục việc không có mắt Âm Dương rồi. Hai bên hợp tác với nhau gần năm trăm năm nay, không có lí gì vấn đề nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935032/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.