“Quỷ Thiên Linh??” 
Điền Mục tròn mắt nhìn sấp giấy và cái bút đang lơ lửng trước mặt bằng vẻ kinh ngạc. Cậu chàng thậm chí còn không nhận ra mình vừa nhắc lại y sì câu nói lúc trước của “ông bác”, có chăng chỉ dưới dạng một câu hỏi mà thôi. 
Cây bút múa trên giấy: 
“Đúng. Tuy không có bằng chứng cụ thể, nhưng bảy tám phần là mụ ta luyện thứ tà thuật khét tiếng này.” 
Điền Mục: 
“Thực ra… cháu muốn hỏi Quỷ Thiên Linh là cái gì?” 
Cây bút giật bắn một cái, vọt lên quá đầu cậu chàng. Dường như “ông bác” vừa mới bị câu hỏi bất thình lình của Điền Mục làm cho giật nảy. Cậu thanh niên dám chắc “ông bác” chuyên xui dại mình từ bé vừa ho khan một cái. Ông ta thường hay như thế mỗi khi bị hớ. 
Trên giấy xuất hiện một dòng chữ: 
“Tao quên béng, tà thuật này thất truyền đã hơn hai trăm năm nay rồi. Đừng nói là tay mơ như mày, các hành giả cấp cao như bố mẹ mày cũng chỉ có vài người từng nghe qua cái tên của nó mà thôi. Thực ra, “Quỷ Thiên Linh” là cách hành giả chính phái gọi nó, còn kẻ luyện thuật thì tự xưng là Thần Thiên Linh.” 
Điền Mục che miệng giấu một nét cười, bụng thầm nhủ: 
“Cho đáng đời, ai bảo cứ thích trò úp úp mở mở thần thần bí bí cơ.” 
Trên tờ giấy lại hiện lên mấy dòng chữ: 
“Quỷ Thiên Linh là một tà thuật do quỷ tạo ra, dạy lại cho những kẻ ác tâm. Cụ thể thuật này thế nào thì tao cũng không rõ lắm, nhưng thuật nuôi quỷ nhi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935029/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.