Sau khi hỏi gã thợ cạo – con chó tinh – thêm vài thứ về con ma đang ám quẻ nhà Huệ mà không được gì, anh chàng đành phải chấp nhận thất bại mà bỏ về. Vốn Điền Quý còn tưởng tên họa sĩ đã là yêu tinh, dùng yêu thuật để vẽ lại con ma thì sẽ có thể cung cấp thêm chút thông tin, nhưng đáng tiếc là công cốc... 
Còn con chó tinh, tổng bộ đã báo sẽ xét xử sau. 
Anh chàng tung chân, đá văng một hòn sỏi ven đường, sau đó ngáp một cái. Lúc này đã hơn tám giờ tối, phố xá dần thưa người lại, chợ cũng tan rồi. Phố đã lên đèn, bên vỉa hè mấy bà chị bán ngô khoai nướng đã khệ nệ bưng cái bếp lò than ra quạt từ bao giờ. Từ xa, cái mùi thơm thơm của than hồng chẳng lẫn vào dâu được như có ma lực níu chân người ta. 
Điền Quý lại gần, bỏ tiền mua mấy bắp ngô, vài củ khoai. 
Nếu miền trong, người ta ăn ngô nướng với đủ các loại, thì ngoài Hà thành cơ hồ chỉ có ngô nướng mọi mà thôi. Có lẽ ngon là ngon ở thời tiết. Những bắp ngô nép nướng lấm tấm đen đen, vàng vàng bạc trong giấy báo giữa cơn mưa lâm thâm như kim đâm vào da thịt cũng trở nên ngon lành khác thường. 
Điền Quý leo lên xe buýt, định bụng sẽ về nhà cô Huệ canh cùng mọi người chờ lệnh của tổng bộ, thì ghế trước đã có người lên tiếng: 
“Giờ còn tâm trạng ăn ngô nướng cơ à? Đưa một bắp đây!” 
Triệu Vân Sam nhỏm dậy, nhìn qua thành ghế, rồi chìa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935015/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.