Bên dưới cửa sổ đang mở toang là một cái hàng rào sắt. Cạnh đấy, rác chất lên thành đống, từng túi từng túi đầy. Dưới ánh đèn đường, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được dòi đang bò lúc nhúc, ruồi đang bay vè vè trên mấy cái túi. Mùi kinh tởm bốc lên đến người còn phải chảy nước mắt không chịu nổi, nữa là con Bát Long Cẩu. “Chó có phải nước đâu mà bốc hơi được chứ?” Điền Quý chặc lưỡi, vung tay, dùng trận pháp làm toàn bộ người dân ở đây lăn ra ngủ, rồi đánh trống thu quân. Bà Mai đã bỏ trốn! Con chó trắng mũi đỏ ban nãy cũng không còn tăm tích. Điền Quý đã thử dùng bùa truy tung, nhưng không hề có phản ứng gì hết. Giống như con chó ma kia đã bốc hơi khỏi cõi đời này ngay khi nó vừa nhảy ra khỏi cửa sổ vậy. Những người dân bị trúng độc xác, con chó lông trắng, tất cả đều là trò che mắt của mụ ta mà thôi. Điền Quý bước đến bật đèn. Căn phòng đơn sơ chỉ có một cái chiếu trải trên mặt đất, một cái cây mắc áo để ở góc nhà. Bàn ghế, giường tủ đều không có, chứng tỏ chủ nhân cũ của căn phòng này – bà Mai – sống một cuộc sống không khá giả gì cho cam. Thế nhưng, căn phòng tưởng như tối giản thế lại bừa bộn một cách không tưởng. Chỉ thấy giấy vụn vứt tung tóe khắp nơi, chỗ này một cục, chỗ kia một mẩu. Góc nhà có một đống thùng các tông xếp ngổng ngang, để cạnh một chồng giấy báo cũ. Điền Quý đưa tay nhặt một mẩu giấy lên, mày nhíu lại. Anh chàng tự hỏi vì sao bà Mai lại phải để con chó trắng kia ở lại... Mới đầu, Điền Quý tưởng những người dân ở đây đều bị lợi dụng để cầm chân anh chàng, mụ ta nhân đó cắt đứt sự truy lùng của hành giả. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại, thì lại thấy có điểm không đúng. Lúc ba người xông đến đây, bà Mai đã chẳng thấy tăm hơi tung tích đâu từ bao giờ. Nếu như chỉ đơn thuần là muốn trốn, thì mụ ta đã đạt được mục đích rồi, để con chó lại không khác nào vẽ rắn thêm chân. Không làm cũng đã đi, làm cũng đã đi, chứng tỏ còn có mục đích khác... Điền Quý không tin người từng là hành giả cấp độ cao nhất như bà Mai lại trẻ trâu đến thế. Ba người, một con chó lục lọi căn phòng hồi lâu mà không thu được chút manh mối gì gì, ai nấy đều ngái ngủ và mệt mỏi. Thậm chí, bọn họ còn cẩn thận nhặt từng mẩu giấy ngổn ngang dưới đất lên, đọc xem bà Mai có ghi thứ gì không. Nhưng rặt toàn là những tờ báo lá cải vẫn thường dùng gói xôi, gói bánh chứ chẳng có gì đặc sắc. Điền Quý lắc đầu, nhún vai nói: “Thôi. Con Bát Long Cẩu còn không đánh hơi thấy gì thì chắc là chỗ này không còn manh mối nào nữa thật. Rút vậy.” Hai cô gái không phản đối, con Bát Long Cẩu thì ngáp một hơi dài thượt. Tuy lần này xổng mất bà Mai, nhưng vụ án mạng ở nhà hát múa rối cũng xem như đã kết thúc. Song, Điền Quý vẫn thấy mồm miệng đắng ngoét như đớp phải bồ hòn. Anh chàng cảm giác như bị người ta giật dây vậy. Điền Quý trở mình một cái. Sau khi truy lùng bà Mai, về đến văn phòng đã là gần sáng. Chẳng biết có phải do quá mệt mỏi không, mà anh chàng thấy cái giường xếp hôm nay chật chội hơn bình thường. Văn phòng tối mò, Điền Quý bèn chồm tay qua cạnh giường bên kia, với lấy cái điều khiển vô tuyến. Bình thường, anh chàng có thói quen mở ti vi lên cho sáng, rồi mới ra bật đèn. Thế nhưng, không như thường ngày, lần này Điền Quý vừa quay lại, đã thấy chạm phải cái gì mềm mềm, ấm ấm trong chăn của mình. Anh chàng nuốt nước bọt, dùng mấy đầu ngón tay, khẽ chạm thử. Không có lông! Điền Quý thầm hô là hỏng bét. Nếu như là con Bát Long Cẩu thì còn đỡ, nhưng không phải... thì trong nhà chỉ còn một đối tượng khác. Anh chàng nuốt nước bọt, nhẹ nhàng kéo góc chăn bên kia lên, sau đó lăn xuống giường. Thế nhưng, vừa cựa mình một cái, thì một bàn tay nhỏ nhắn đã vòng qua eo, kéo Điền Quý lại gần. Hơi thở âm ấm phả vào sau gáy khiến anh chàng rùng mình một cái, cả người bỗng dưng không nghe bộ não sai khiến nữa, khựng lại tại chỗ không lăn xuống giường nữa. “Để thiếp xem lần này chàng chạy đi đâu được.” Người đang ôm anh chàng cất tiếng, chất giọng ngọt ngào của Phượng Ngân không lẫn vào dâu được. Nhưng cái cách xưng hô nửa tân nửa cựu này, thì trong số người quen, Điền Quý chỉ biết có một người hay dùng mà thôi... “Huyễn Kiếm? Bát Long Cẩu! Lấy nước ra đây!” Con Bát Long Cẩu trong góc nhà lập tức phi ra, chui tọt vào trong chăn. Chẳng biết cu cậu làm trò gì, chắc là liếm chân, mà Phượng Ngân bật cười lên khanh khách. Điền Quý thừa cơ vùng ra khỏi giường, vơ lấy chai nước uống dở, rồi phun một ngụm vào mặt Phượng Ngân. Bấy giờ, cô nàng mới như tỉnh cơn mơ, giật mình nhảy bắn ra khỏi chăn. Phượng Ngân ôm vai, nhìn tới nhìn lui quần áo trên người, rồi lại ngó Điền Quý. Mất một lúc sau, cô nàng mới ấp úng: “Tôi... tôi... chúng ta... không có gì chứ?” “Không có gì.” Điền Quý chặc lưỡi một cái, sau đó ngồi phịch xuống đất, đưa tay bịt mặt. “Xem ra lại phải tìm cách đề phòng. Sư bố nhà nó. Cái cô này sáng tạo ra chiêu bom nổ chậm này từ bao giờ? Chạy đua vũ trang à?” Văn phòng của Điền Quý có bày rất nhiều trận pháp, phòng thủ có, mà báo động cũng có. Tuy không ngăn được những nhân vật tầm cỡ thánh kiếm xông vào, nhưng muốn đột nhập mà không đánh động anh chàng thì không thể. Nhưng Điền Quý không ngờ huyễn thuật của Điệp Y lại còn dùng như bom hẹn giờ được. Anh chàng khẽ rùng mình, nuốt nước bọt một cái. Nếu không phải Huyễn Kiếm tính ra vẫn là đồng minh thì khéo bây giờ Điền Quý lên nóc tủ mà ngồi rồi. Anh chàng ngáp dài, mò vào phòng đánh răng. Sau tai nạn vừa rồi, Điền Quý chẳng còn tâm trạng đâu mà ngủ tiếp được nữa. Ngay buổi chiều tối hôm ấy, lão lao công mắt quỷ tìm đến văn phòng. Ông ta ngồi xuống xô pha, cặp mắt quỷ đen trắng đảo ngược mở ra, nhòm lom lom vào mặt Điền Quý. Vì tác dụng của mắt quỷ mà chẳng bao giờ lão chớp mắt cả, thành ra cái nhìn của lão càng rợn người hơn. Lão lao công vừa uống trà, vừa nói: “Hôm qua, Huyễn Kiếm có đến báo với bọn tao. Không ngờ lại có thây sống sinh hoạt giữa lòng thủ đô thế này. Hổ thẹn.” Điền Quý rất muốn nhắc lão rằng chính lão cũng có thể tính là thây sống sống giữa chốn kinh kì lắm, nhưng thế thì lại trả treo quá. Anh chàng hắng giọng, nói chuyện chính: “Hôm qua cụ có thấy con chó trắng mũi đỏ nào chạy trốn không? Cũng trong khu phố cổ đấy thôi.” “Không. Có thể là chúng dùng một lối mòn nào đấy, hoặc biện pháp đặc thù khiến anh em tao không đánh hơi được. Tao cũng đã bảo mấy thằng em lùng sục khắp nội thành rồi, hỏi cả các đồng chí bên ngoại thành vào cuộc, thế mà cũng không có tung tích gì. Có lẽ mụ ta trốn ra tỉnh khác rồi. Giờ thì cá về nước hổ về rừng, ai biết đâu mà lần nữa?” Lão lao công mắt quỷ lắc đầu. Điền Quý cười, nói: “Chắc mai kia là bên tổng bộ có lệnh truy nã thôi, chắc sắp tới cũng lại phiền người gác đêm các bác. Thế... hôm nay bác đến tìm cháu là có chuyện gì? Đừng bảo bận bịu như bác mà đích thân đến chỉ để thông báo xuông mấy câu rồi về nhé?” “Tất nhiên là không. Chuyện này có thể có liên quan đến mụ Mai vừa mới bỏ trốn, nhưng cần chú mày giúp một tay.” Lão lao công đặt chung trà xuống, quệt mép. Trà vừa pha, uống chưa được hai hớp, mà bây giờ đã nguội tanh nguột ngắt. “Chuyến này thì cháu sẵn sàng thôi. Mời cụ nói.” “Mày biết thuật quỷ Thiên Linh không?” “Cháu cũng có nghe nói qua.” Nghe lão lao công mắt quỷ nói, Điền Quý cũng nhắm mắt, hồi tưởng lại một ghi chép của gia tộc. Quỷ Thiên Linh là một tà thuật rất cổ xưa, tương truyền là của lũ quỷ nguyên thủy nghĩ ra. Sau này bọn quỷ bị đày ra biển Đông, nhưng chúng tranh thủ ba ngày Tết, truyền tà thuật vào đất liền. Từ thuật quỷ Thiên Linh mà phân hóa thành thuật nuôi thi của bên Tàu, thuật Thiên Linh cái của phù thủy bên ta, với loại bùa quỷ nhi của bên Thái. Nếu ai muốn biết tiếp chuyện bà Mai, mời đọc Đất độc rừng thiêng, là hậu truyện của bộ này, kể về con trai Điền Quý là Điền Mục, bà Mai chính là nhân vật phản diện chính trong quyển một - Linh thị, của bộ này. Đặc biệt, Linh thị đã được dịch và xuất bản tiếng Anh nếu bà con ai muốn ủng hộ có thể tìm mua. Lão lao công mắt quỷ gật đầu, bảo: “Bọn tao nghi ngờ bà Mai luyện cái thứ này, mà cũng có hỏa hầu không kém rồi, nên mới khó phát hiện như vậy.” Điền Quý chớp mắt, rồi cười: “Thế vụ sắp làm này có liên quan đến gì hở cụ? Cương thi? Quỷ nhi? Hay là Thiên Linh cái?” Anh chàng cũng đại khái đoán được lão lao công mắt quỷ muốn nhờ vả chuyện gì. Có thể mục tiêu cần xử lý đang ở một nơi phong thủy bảo địa, có trận pháp bảo hộ, người gác đêm bình thường không tiện xông vào. Mời Điền Quý, ắt hẳn là để phá cái địa lợi của thứ đó. Lão lao công vuốt chòm râu, nói: “Không biết.” “Cụ không biết? Sao cụ bảo là có liên quan đến bà Mai?” Câu trả lời của ông lão lao công hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Điền Quý. Anh chàng trố mắt ra, nhìn chằm chằm vào cặp mắt quỷ của ông lão mà quên luôn cả ớn lạnh nó đem đến. Ông lão nhăn răng, bảo: “Người báo án là đàn em của bà Mai bên nhà hát, vừa lấn sân sang làm điện ảnh không lâu. Cũng nổi tiếng lắm, có mấy vai lớn, lên báo mấy lần rồi. Nghe bảo cát xê cao ngất ngưởng, tiền thù lao béo hết vào chú mày rồi còn gì?” Điền Quý đưa tay đón lấy tờ báo của ông lao công. Trên trang bìa, có hình của một cô diễn viên đang cười rất tươi. Điền Quý nhớ mang máng hình như từng thấy mặt cô này trên chương trình phim truyện lúc tám giờ tối, nhưng không nhớ rõ tên họ. Song, nếu đã có liên quan đến bà Mai, thì anh chàng thấy chẳng có lí do gì mà không nhận vụ này cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]