Sau khi Bát Long Cẩu xuất hiện, con yêu tinh đã giơ càng chịu trói. Điền Quý lấy chỉ ngũ sắc buộc nó lại, ép nó thả hết những người bị ốc mượn hồn của nó ký sinh, rồi hỏi:
“Nói! Tại sao mò đến đây giết người?”
“Bọn chúng đáng chết. Nhất là cái đồ khốn nạn mất hết nhân tính kia. Thật là nuôi ong tay áo!”
Con cua sẵng giọng, nói với vẻ tức giận.
Điền Quý nhún vai, bảo:
“Người ma khác nẻo, cho dù bọn hắn có táng tận lương tâm thế nào cũng không thể dùng tư pháp được.”
“Không! Cậu nghe tôi giải thích...”
Con cua cúi đầu, đôi mắt đen xì của nó ngước lên nhìn Điền Quý. Lúc này, ánh mắt của con yêu tinh cực kì có thần, vẻ chân thành không giống như đang định lừa dối. Anh chàng ngồi phịch xuống thảm cỏ, ra dấu cho nó bắt đầu kể.
“Thực ra, tôi vốn là ông chủ nhà hát này. Hơn hai tháng trước, tôi phát hiện thu chi của nhà hát không đúng lắm.”
Điền Quý nhìn Phương, cô nàng bấy giờ mới gật đầu:
“Tôi từng nghe cha bảo ông ấy nghi ngờ trong nhà hát có người biển thủ của công. Nhưng sau khi ông ấy mất, tôi vừa phải lo việc tang gia, lại vừa lu bu điều hành nhà hát. Chuyện này cũng bị dẹp qua một bên.”
Con cua bây giờ mới bảo:
“Lũ ăn chặn của công là thằng trời đánh này, còn cả thằng Tân nữa. Chúng nó lấy tiền công quỹ ra mua hàng trắng về, giấu trong mấy con rối gỗ.”
“À. Dạo này đúng là cảnh sát truy quét vụ này rất gắt, không bán ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935005/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.