Phượng Ngân không do dự phóng tới, tung nắm đấm đánh thẳng vào ngực cái xác.
Huyền Vũ quyền sáo nện vào người Tân, tiếng xương nứt gãy vang lên rõ mồn một. Cái xác trúng một đòn nặng, ngã ngược trở vào trong quan tài, kiếm gỗ đào và kiếm kim tiền gãy đôi, lưỡi kiếm vẫn còn mắc trong người cái thây. Cái thây ma kêu gào, hai bàn tay chộp lấy vành áo quan muốn đứng dậy.
Phượng Ngân đặt tay lên bàn lấy đà, tung mình nhảy lên cao. Huyền Vũ quyền sáo trong tay cô nàng đổi thành Đằng Xà tiên, trói chặt cái thây lại không cho cựa quậy.
Điền Quý lúc này mới tiến lại, không nói không rằng, lấy một cái lông chuột tinh ra cắm vào giữa hai đầu lông mày của anh Tân. Cái xác rú lên một cái, miệng há rộng, để lộ ra cái lưỡi đã đổi thành màu đen xì. Điền Quý vơ lấy bát mực tàu pha máu gà, dốc vào họng Tân. Lúc này cái xác mới yên lặng trở lại.
Anh chàng kẹp nửa thanh kiếm gỗ đào ra, ném xuống đất, nói:
“Sao rồi ngài đạo sĩ?”
Bạch Vân cư sĩ lúc này mồ hôi trán túa ra đầm đìa, dưới quần đã hơi ươn ướt. Một cái mùi khăm khẳm khai rình bốc lên, tinh ý một chút là có thể ngửi thấy.
“Tại sao?”
Lão nhìn hai thanh kiếm gãy trong tay, ngơ ngác hỏi.
Có vẻ lão râu kẽm đang thất vọng lắm.
Điền Quý lắc đầu, nói:
“Dạy cho ông một bài học nhé. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh đấy ông ạ. Dùng đạo thuật Trung Quốc bắt ma Việt Nam thì có khác gì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/935004/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.