Võ cầm chắc hòn đá được cho hôm nay trên tay, mắt đau đáu nhìn ngôi nhà rộng lớn. Cái ngôi nhà xây theo kiến trúc từ thời Pháp thuộc cổ kính ấy là chỗ anh lớn lên, xưa giờ vẫn khiến Võ cảm thấy thân thương và quen thuộc, vững tâm và an bình. Dường như mặc kê bên ngoài có bao nhiêu bão táp mưa sa đều không thể vượt qua làn cửa gỗ dày, chắc kia được. 
Thế nhưng lúc này đây, Võ lại cảm thấy nơi này trở nên xa lạ và lạnh lão. 
Võ đã đi một vòng hết ba cửa tiệm thú cảnh, rồi dùng viên đá có cái lỗ ở giữa này mà quan sát. Những con thú trong chuồng không biến thành quái vật như con chó con ở cái văn phòng quái dị kia, mà chúng trông rất bình thường. Trái lại, có vài người bạn làm ăn của anh lộ rõ cái đầu động vật ở dưới viên đá. 
Càng lúc, anh càng tin rằng cái gã Điền Quý trông phờ phạc luộm thuộm kia là kẻ có tài năng thực sự, chứ không phải phường lừa gạt kiếm cơm. 
Anh bước những bước chân nặng nề vào nhà. 
Lúc này, Huyền - vợ Võ, đang nấu nướng trong bếp. Cô từng có một công việc ổn định trước khi lấy Võ, sau đó thì quyết định lui về hậu phương chăm sóc các con. Võ vốn không phải người gia trưởng, anh có khuyên với vợ nhà đủ điều kiện thuê người chăm sóc bọn trẻ trong khi cô đi làm, nhưng Huyền muốn được tự tay nuôi dạy các con mình đẻ ra. Ý vợ đã thế, anh cũng tôn trọng. 
Đứa con trai lớn thì bày bừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934991/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.