Hồng Hoa rụt rè bước lên mấy bước, thấp giọng:
“Tôi... bác ấy...”
“Nhìn ra cái gì rồi à?”
Cô nàng đi đằng sau, chỉ thấy cái lưng của Điền Quý. Thế nhưng có thể đoán được lúc này chắc hẳn anh chàng đang cười nhăn nhăn nhở nhở, ra chiều thích thú lắm.
Hồng Hoa cúi đầu, không biết phải nói tiếp ra sao. Ban đầu, vẻ ngoài của cửa tiệm và cách ăn mặc của bà chủ quả thật khiến cô nàng có đôi chút xem nhẹ người ta. Thế nhưng, lúc đi ngang qua chỗ bà chủ tiệm ngồi, Hoa mới giật mình phát hiện đồ vàng bạc bà ấy đeo trên người đều cực kì tinh xảo, không phải hàng làm bằng máy hay đổ khuôn mà thủ công từng đường từng nét một. Mỗi một món đều là tâm huyết của người nghệ nhân, trên đời không còn cái thứ hai nào khác. Những loại trang sức độc nhất vô nhị như vậy, trong các tiệm lớn đều dùng làm vật trưng bày không bán.
Điền Quý bèn nói:
“Các tiệm kim hoàn khác người ta làm doanh nghiệp, đẹp khoe xấu che. Còn tiệm này... Người ta nói lãng hoa Yên Thái, đồ gốm Bát Tràng, thợ vàng Định Công, thợ đồng Ngũ Xã là có lí do cả đấy.”
Anh chàng dừng lại, lấy một lá bùa ra đưa cho Hoa, bảo dán lên người. Chờ cô nàng làm xong đâu đấy, Điền Quý mới tiếp:
“Bon họ bán bằng danh tiếng hàng trăm năm, nên cũng chả cần quảng cáo làm gì cả. Những thứ bày ngoài tủ kính đều là hàng làm hỏng lúc người ta rèn thợ, truyền nghề, trưng ra cốt để báo rằng họ còn hoạt động thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934990/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.