Chương trước
Chương sau
Phượng Ngân vừa khó nhọc đánh bật được ngọn mác của chị, thì bỗng nhiên bên tai có tiếng rè rè như ti vi bị lỗi. Cô nàng bịt tai, nhăn mặt vẻ khó chịu, rồi nhìn về phía cột đá cao vút bên tay phải.
Trịnh Thanh Loan cười nhạt, quát:
“Đấu với chị mày mà còn dám phân tâm à?”
Vừa nói dứt câu, thì ngọn mác của cô ta đã đánh đến trước mặt em gái. Đôi cánh đỏ sau lưng Thanh Loan khẽ chớp, lửa hồng cháy lên ngùn ngụt, hóa thành lưỡi đao chém ra tứ tung. Mặt đá dưới chân hai người bị đánh cho cháy nham cháy nhở, lắm chỗ còn lún xuống một đoạn.
Thế lửa hung tợn, Phượng Ngân không dám đối cứng, bèn nhảy lui về phía sau một bước.
Hai người giao chiến tính đến nay đã có hơn mười phút, suốt quãng thời gian này cô nàng cơ hồ là bị đè ra mà đánh, hoàn toàn ở chiếu dưới không cựa mình được cái nào. Cả sáu chủng vũ khí của Lục Chuyển đều bị ngọn mác của Thanh Loan nhẹ nhàng hóa giải.
Trịnh Thanh Loan không đuổi theo đánh nữa, mà thu ngọn mác lại, cười khẩy:
“Đừng nhìn nữa mất công. Thằng Quý có kêu khản cổ mày cũng không nghe thấy tiếng của nó đâu.”
Phượng Ngân không đáp lại, nâng vũ khí lên thủ thế, ánh mắt nhìn chị mình đầy vẻ thăm dò và cảnh giác.
Trịnh Thanh Loan vung ngọn mác một cái, đôi cánh lửa sau lưng thu lại vào người. Sau đó, đỉnh đầu cô ta nhô ra một cặp sừng nhìn như sừng hươu, từ bàn chân trần mọc ra một tầng vảy giáp màu xanh lục, lan thẳng lên mãi đến cằm mới dừng lại. Móng tay, móng chân mọc dài ra nhọn hoắt, trông có vẻ cực kì nguy hiểm. Mái tóc dài màu đen xõa tung, vài tia sét nhỏ thỉnh thoảng lại lóe lên, lấp ló giữa những lọn tóc.
Thanh Loan nhếch mép, hai cái răng nanh nhọn hơi chìa ra khỏi khóe môi, nói:
“Chịu thua đi Ngân. Lục Thần quyết của em không bằng chị đâu, cần gì phải phí sức lực một cách vô nghĩa?”
Phượng Ngân cắn răng, mắt đảo một cái.
Trịnh Thanh Loan nói đúng.
Những gì Phượng Ngân biết về Lục Thần quyết, chị gái cô nàng cũng biết. Trái lại, những gì Thanh Loan biết, Phượng Ngân chưa chắc gì đã tỏ tường. Huống hồ, hiện tại cô nàng còn thiếu một hồn, sử dụng Lục Thần quyết cũng trúc trắc hơn nhiều.
Thanh Loan lại nói:
“Nào. Ngoan. Về đây với chị. Rồi hai chị em mình sẽ cho ông già sáng mắt ra.”
“Nếu tôi nói không?”
Phượng Ngân lườm cô chị một cái, giọng nói lúc này đã đầy vẻ thù địch.

Thanh Loan thở dài, nói:
“Em còn giận chuyện gì? Được rồi. Chị sai. Đáng ra chị nên hỏi ý kiến em cái chuyện lấy máu thuần âm. Nhưng mà thời buổi nào rồi mà còn quan tâm cái màng đấy hả Ngân? Em cổ hủ quá đấy.”
“Tôi có thế nào cũng không liên quan đến chị!”
“Thôi được. Em đã muốn uống rượu phạt hơn, thì để chị tóm sống em là được.”
Trịnh Thanh Loan vừa nói dứt lời, thì ngọn mác đã đánh thẳng vào mi tâm cô em. Hai người đứng cách nhau gần năm mươi mét, ấy vậy mà lúc ngọn mác dí sát vào trán Phượng Ngân, cô nàng mới giật mình phát hiện, vội vàng chạy lùi về sau. Thanh Loan guồng chân đuổi theo, mũi mác trước sau vẫn giữ nguyên khoảng cách, chỉ cách đầu lông mày của Phượng Ngân đúng một tấc. Thanh Loan không dùng cái loại tốc độ như sét đánh kia, cũng không thả chậm bước chân, mà giữ nguyên tốc độ ngang với Phượng Ngân.
Sự sắc bén của mũi mác dí sát vào da khiến tóc gáy Phượng Ngân cứ dựng đứng cả lên.
Bốp!
Còn chưa kịp nghĩ ra đối pháp, thì má Phượng Ngân đã bị cán ngọn mác đánh cho một cái, tiếng phát ra nghe rõ mồn một. Cô nàng chỉ thấy má nóng bừng lên, rồi miệng ngòn ngọt, đầu lưỡi có mùi tanh của máu. Phượng Ngân hé miệng nhổ ra một cái răng gãy, ngước mắt lườm Trịnh Thanh Loan.
Vết đâm vết chém thì không sao, nhưng bị tát như người ta dạy dỗ trẻ con thế này chẳng khác nào xỉ nhục với người luyện võ cả. Phượng Ngân lau máu, nói:
“Đúng. Cô rất mạnh. Lục Thần quyết của tôi không bằng của cô, lúc này thì lại càng không so sánh được. Tôi bây giờ không có cách nào thắng được cả.”
Thanh Loan cười, vồn vã:
“Tức là em chịu thua rồi? Giời ạ. Nói sớm đi thì có phải đỡ bị đánh thế này không?”
Phượng Ngân không đáp, mà móc trong túi ra một quả cầu linh lực tròn như viên bi ve, phải dùng đến mắt Âm Dương mới nhìn thấy. Cô nàng nhìn Thanh Loan một cái thật kỹ, rồi nhả từng chữ:
“Nhưng tôi đâu có đánh trận này một mình?”
Chưa nói dứt câu, thì quả cầu linh lực đã đụng xuống mặt sàn bằng đá.
Tức thì, quả cầu mở bung ra, từng dải ánh sáng mỏng như lá lúa, mảnh hơn sợi tóc lướt ra ngoài, trải lên mặt đất. Trong màn ánh sáng vàng kim chói mắt, một dải ánh đao xộc từ dưới đất lên, dí sát vào mặt Trịnh Thanh Loan.
Dải ánh đao không xuyên thủng được lớp vảy giáp của Lục Thần biến, nhưng cũng đủ để câu giờ. Phượng Ngân đứng yên tại chỗ, những sợi tơ vàng lấy cô nàng làm trung tâm, bắt đầu bện thành từng hàng ký tự phức tạp.
Từ dưới đất, sáu mươi tư mặt gương bát quái đội đá mà lên, án theo đúng sáu mươi tư quẻ kinh dịch. Phần lưng mỗi tấm gương đều có mấy sợi tơ vàng bám lấy, vây Trịnh Thanh Loan vào giữa.
Phượng Ngân đưa ngón cái quệt máu miệng, ấn vào chỗ quả cầu linh lực đụng xuống đất, cũng là trung tâm nơi những sợi tơ vàng đang túa ra như sông như biển. Sắc đỏ máu lan nhanh, tỏa ra khắp mạng lưới tơ chằng chịt, truyền vào tất thảy sáu mươi tư tấm gương bát quái.

Sau đó, Phượng Ngân nhắm mắt lại.
Cô nàng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, lâng lâng cứ như không còn trọng lượng. Tuy vẫn còn cảm nhận được cơ thể mình ngồi thu lu một chỗ, nhưng lúc này tri giác của Phượng Ngân như theo những sợi tơ vàng bung tỏa ra, chiếm lấy tất cả không gian trên trụ đá. Cô nàng cảm nhận được rõ mồn một từng dòng khí âm khí dương giao hòa trong trời đất, nhất cử nhất động của Trịnh Thanh Loan càng khó mà thoát khỏi sự quan sát của Phượng Ngân.
Lúc này, hai hồn một vía của Phượng Ngân đã tan vào với những sợi tơ chằng chịt, sáu vía còn lại thì chia ra, nhảy vào trấn giữ sáu mươi tư cái gương bát quái.
Cô nàng vừa nghĩ thôi, thì từ trong một cái gương, đã có một bóng người nhảy ra, tung nắm đấm về phía Trịnh Thanh Loan. Cái bóng này giống Phượng Ngân y sì, chẳng qua là thân ảnh cứ mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực, có thể nhìn xuyên thấu qua được. Trên tay cái bóng đeo một bộ quyền sáo đen thui, chạm trổ những đường vân mai rùa – Huyền Vũ quyền sáo.
Vẻ mặt chấn động của Trịnh Thanh Loan hiện lên rõ mồn một trong ý thức của Phượng Ngân. Cô nàng thấy rõ Thanh Loan định đưa ngọn mác về đỡ, bèn hướng sự chú ý vào một phách khác đang náu trong tấm gương.
Tức thì, một “Phượng Ngân” nữa lại nhảy ra từ trong gương, Đằng Xà tiên đánh ra, cuốn lấy ngọn mác trong tay cô chị. Nắm đấm bọc trong Huyền Vũ quyền sáo của Phượng Ngân đã dí đến sát mặt, Thanh Loan chỉ kịp đưa tay, dùng năm đấm đấu với nắm đấm.
Bành!
Một vía đeo quyền sáo bị đánh văng ra sau đến năm sáu bước, còn Thanh Loan vẫn đứng sừng sững như hòn núi. Song, Phượng Ngân biết, vừa rồi xương cốt của con ả đã bị thương, nghe được tiếng nứt gãy cất lên rất rõ ràng.
Lục Thần biến tuy lợi hại, nhưng thân xác con người dù sao cũng không đấu lại được với đồng đen.
Hai “Phượng Ngân” hợp kích thành công, lập tức trốn vào trong gương.
Một vía khác cầm kiếm Bạch Hổ thừa cơ nhảy ra, đâm ngay một nhát nhắm vào sau gáy Thanh Loan. Con ả nghiêng đầu tránh được, nhưng bả vai vẫn bị lưỡi kiếm đồng đen sượt qua một nhát.
Trịnh Thanh Loan tung mình nhảy lên, lòng bàn tay phát ra những tia sét to như cái lu nước, giáng xuống bên dưới. Phượng Ngân ra hiệu cho một phách cầm kiếm Bạch Hổ của mình nhanh chóng trốn vào trong gương bát quái.
Một “Phượng Ngân” thứ tư cầm Thanh Long thương bỗng nhảy ra ngoài, không nói không rằng đảo ngược ngọn thương, cắm xuống nền đá. Tức thì, sấm sét đầy trời Thanh Loan phát ra bỗng hóa thành ngọn thác sáng lòa, chui vào Thanh Long thương. Sấm sét từ mũi thương truyền vào cột đá, khiến cả cây cột chọc trời chấn động ầm ĩ, đá vụn rơi vãi nghe ầm ầm như sạt núi.
Phượng Ngân nhân lúc này, đẩy hai phách cuối cùng chưa xuất hiện ra. “Câu Trần” phóng vù lên cao, giơ đao đồng đen nhè đỉnh đầu Trịnh Thanh Loan mà bổ. Lưỡi đao phát ra tiếng tru gai người, hàng chục con sói do bóng tối quện lại mà thành từ trong thân đao nhảy ra, há to miệng nhào đến chỗ Trịnh Thanh Loan chực chờ cắn xé. Một phách nữa thì đứng dưới đất, quỳ một gối, cung Chu Tước không ngừng nhả ra những mũi tên cháy hừng hực vào đối thủ.
Lúc Trịnh Thanh Loan cả người cháy xém, ngã văng xuống sàn, Phượng Ngân lập tức cho cả sáu phách xuất hiện, dùng sáu loại hình thái của Lục Chuyển mà đánh tới tấp.
Nhà họ Trịnh là gia tộc lâu đời, Lục Thần quyết cũng có hơn ba bốn trăm năm lịch sử. Nhưng hàng chục thế hệ đến nay chắc chắn chưa có truyền nhân nào lại biết phép phân thân, cùng lúc sử dụng cả sáu thiên trong thần công gia truyền thế này cả. Trịnh Thanh Loan bị đánh cho không sao chống đỡ nổi, bị đánh tối tăm mặt mũi, trong miệng nhả ra một làn khói trắng. Biết chắc đấy là một hồn bị khuyết của mình, Phượng Ngân bèn ra lệnh cho một trong sáu mươi tư cái gương bát quái hút một hồn ấy về.
Mượn trận pháp, Phượng Ngân gần như phân thân ra làm sáu, đánh đến phát nghiện. Nhưng cô nàng cũng không quên lời dặn của Điền Quý lúc giao trận nhãn cho mình:
“Loại trạng thái này của cô lục thân bất nhận, lục thần bất phân, xong việc thì mau mau để hồn vía quy nguyên. Bằng không lúc vía của cô có linh trí rồi thành tinh thì chỉ có ăn đất bằng xô thôi.”
Cô nàng hủy trận pháp, giơ cung Chu Tước lên nhắm vào Thanh Loan đang nằm vật dưới đất. Trên thân cung đen tuyền từ từ có một mũi tên bằng lửa tụ lại, chuẩn bị xỏ xuyên qua người Thanh Loan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.