Con rắn đảo mắt một cái, đoạn cười khùng khục: “Chú nói nghe cũng hay thật. Đi đến nơi khác, chú cầu viện quân vây đánh bọn chị thì biết làm sao bây giờ?” “Dùng uy tín của thanh niên nghiêm túc, con ngoan trò giỏi, chủ nhân Thăng Long ngàn năm văn hiến, nổi tiếng khắp sáu mươi ba tỉnh thành là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nói nôm na là đẹp trai nhức nách để đảm bảo thì sao?” Điền Quý nói vọng từ trong đình ra. Phượng Ngân mím miệng nén cười, ôm bụng bò lăn bò toài dưới đất, cơ hồ không thở nổi. Con Bát Long Cẩu ngước mắt nhìn anh chàng, môi bĩu lên tỏ vẻ khinh bỉ. Con rắn thấy thái độ của anh chàng có vẻ cợt nhả, bèn thè cái lưỡi ra phì phì, bảo: “Mày không có ý định hợp tác?” “Ấy ấy, bình tĩnh đã nào. Làm gì mà phải căng thẳng lên thế?” Điền Quý vội vàng lên tiếng trấn an con rắn, vừa vòng tay ra dấu cho Phượng Ngân. Tuy anh chàng không dám chắc liệu cô bạn đồng hành có hiểu ý mình hay không, thế nhưng hiện tại cũng chỉ có cách tin vào Phượng Ngân. Anh chàng không dám lên tiếng. Phản ứng ban nãy của ba cái đầu cho thấy bọn chúng có thể nghe thấy Điền Quý và Phượng Ngân nói chuyện với nhau. “Ngay cả khi đã bày trận cách âm rồi chúng nó vẫn nghe rõ mồn một mình và Ngân nói chuyện như radio thế à? Khỉ gió thật. Ông bà tổ tiên ơi mọi người cho con thừa kế cái của nợ gì thế này?” Độ nguy hiểm của con rắn ba đầu còn nằm ngoài dự liệu của anh chàng. Sớm biết như thế này, chắc chắn Điền Quý sẽ không thả nó ra để câu giờ như hiện tại. Bây giờ, mọi thứ đã bắt đầu trượt khỏi tầm kiểm soát của anh chàng. Điền Quý chặc lưỡi, lúc này cũng chỉ còn cách đâm lao phải theo lao mà thôi. Anh chàng hắng giọng, nói: “Thôi nào, bà chị không tin thằng em thì cũng phải tin bản thân chứ? Em mà mò ra thì kiểu gì cũng bị ba cái thây kia tùng xẻo. Còn chị thì khác. Không có chúng nó, có chị đứng lù lù ở đấy thì bọn em làm gì có cửa nào mà chạy trốn?” Con rắn cười phá lên, bảo: “Mày đừng có mà trơ tráo. Chính mày không phải cũng đang giở trò hòng kéo dài thời gian đấy à?” Ý đồ bị con rắn xuyên phá, song Điền Quý vẫn không hoảng hốt lên, trái lại càng thêm bình tĩnh. Lúc này, anh chàng thừa hiểu cuống lên thì chỉ tổ chết sớm. “Bà chị có vẻ tự tin nhỉ? Hồi xưa chắc bà chị cũng từng đánh với ông bác nhà em, chẳng nhẽ chị không sợ tí nào à?” Con rắn ba đầu nheo cặp mắt, thè cái lưỡi dài chẻ nhọn dài bằng ngọn tre, nói: “Quỷ trong ao nuôi xác của Lăng Vua Ma đâu chỉ có từng này? Lão già chết tiệt ấy chắc hẳn bây giờ đang bận tối tăm mặt mũi đây, khà khà.” “Nó biết nhiều thế cơ à? Quả này đúng là đi một sải rồi.”
Điền Quý chặc lưỡi, đảo mắt một cái. Kể từ lúc con rắn ba đầu đòi xác rồng – kiếm Trấn Long làm vật giao dịch, thì anh chàng đã biết phen này hỏng bét rồi. Bằng một phương pháp đặc biệt nào đấy, giác quan của con rắn này đã qua được sự kiềm chế của tấm bùa đen, điều mà con Xóc Cà Tực không thể làm nổi. Tất cả những người Điền Quý tiếp xúc, những việc anh ta làm, những chuyện anh ta gặp nó đều có thể thấy được, nghe được hết. Thế nhưng, Điền Quý lại không rõ cụ thể nó biết được bao nhiêu, nên chỉ còn cách bịt tai trộm chuông thế này. Con rắn ba đầu khẽ cựa mình, mắt sáng rỡ lên đầy nham hiểm: “Thế nào? Giờ cậu em ngoan ngoãn giao xác rồng ra cho chị chứ? Một đứa luyện Lục Thần Quyết chưa đến nơi đến chốn, một tay thầy địa lý không bày được cái sát trận nào, thêm một con Bát Long Cẩu còn non. Chú em định lấy cái gì ra để mà chống lại bọn chị đây? Thôi, đừng có cố nữa kẻo phải họa đấy.” Cái đầu bên phải bỗng lên tiếng: “Con bé kia bị bỏng vì lửa độc của tao, nếu như mày không giao xác rồng ra nhanh thì cẩn thận tay nó tàn phế cả đời đấy.” “Phức tạp rồi đây!” Điền Quý vốn còn tưởng vết bỏng trên tay Phượng Ngân là do mấy cái bóng đen tạo nên, không ngờ lại là do con rắn kia cố tình giở trò. Anh chàng bỗng đảo mắt một cái, đoạn cười toe toét, bụng bảo dạ: “Nếu suy đoán của mình là chính xác thì có cách phá cục rồi!” Điền Quý húng hắng ho một tiếng cho thanh giọng, đoạn nói: “Thế này đi. Bây giờ chị không tin tôi, tôi chả tin chị. Cứ giằng co mãi cũng không phải là cách. Chi bằng chúng ta trao đổi con tin được không?” Con rắn vỗ nhẹ cánh một cái, gió mạnh nổi lên như tạt về phía Điền Quý khiến vạt áo anh chàng bay tứ tung, mái tóc tổ quạ cũng bị hất giật ra sau. Cả mũi và miệng đều bị gió mạnh ập vào đến khó thở, mắt không tài nào mở ra nổi, mặt đau rát như vừa ăn tát. Anh chàng ngó dưới chân, may mắn thay, đống bột trắng không bị ảnh hưởng gì. Thế nhưng, trông khúc sông sạt lở be bét phía xa, Điền Quý thừa hiểu đây chẳng qua là hành vi đe dọa của con rắn ba đầu mà thôi. Nó đang ám chỉ, nếu như nó muốn, nó đã thổi bay vòng bột để đám xác trôi sông tấn công hai người Điền Quý từ lâu rồi. Làm xong, nó mới lên tiếng, vẻ đắc ý lộ rõ: “Ồ. Nghe cũng thú vị đấy. Nói ra nghe thử xem nào!” Điền Quý nuốt nước bọt một cái, lại nói: “Giờ em sẽ để cô bạn này đi ra khỏi đình, đứng ở một góc. Còn chị thì ăn nốt ba cái thây chết trôi kia. Đến khi xong xuôi đâu đấy, thằng em sẽ vác xác rồng ra ngoài. Thế nào?” “Chú cứ thức thời thế thì có phải nhanh không? Bớt được bao nhiêu là chuyện. Thế nhưng, con bé kia phải cầm Lục Chuyển ở tay phải!” Con rắn cười xòa, đoạn nói. “Chị à... tay cô ấy bị lửa độc của chị đốt cho bỏng như thế, cầm nắm kiểu gì?” “Thế thì đeo Đằng Xà Tiên ở eo cũng được!” Phượng Ngân từ từ đi ra khỏi đình.
Quanh thắt lưng, cô nàng đeo một ngọn roi dài với những vảy giáp bằng đồng đen, lúc dựng lên thì nhọn hoắt chẳng khác nào mũi dao. Đằng Xà, có khi gọi là Phi Xà, là một con rắn có cánh, biết bay. Nói ra thì con rắn ba đầu kia cũng có cánh, không khéo lại có bà con xa gì với nhau. Con rắn ba đầu thấy cô nàng ngoan ngoãn đi ra rồi, mới gật đầu một cái, đoạn hé miệng nuốt luôn ba cái xác cuối cùng vào bụng. Điền Quý bấy giờ mới lò dò bước ra khỏi đình, tay cầm theo thanh kiếm gỗ do ông trụ trì chùa Trấn Long giao cho. Con Bát Long Cẩu thì anh chàng đã cho về lá bùa từ nãy. Rắn ba đầu vỗ đôi cánh một cái, gằn giọng hỏi: “Nào! Mau giao ra đây.” Điền Quý giơ tay hứng lấy mấy giọt mưa, đoạn quát: “Đóng cửa thả chó!” Phượng Ngân biết đây là tín hiệu, tay phải vươn ra tóm lấy roi Đằng Xà. Con rắn như đã đoán trước được anh chàng sẽ giở trò, lập tức há mồm nôn ba cái thây kia ra, đoạn bật mình trườn về phía hai người. Hình thể khổng lồ như quả núi của nó chuyển động, khiến mặt đất rung lên ầm ầm như động đất. Cái đình con rung lắc dữ dội, cây cảnh trồng bên đường bắt đầu nghiêng ngả muốn đô ập xuống. Bãi cỏ gà bị con rắn xéo qua, nát bươm nát bét cả. Cô nàng vung tay, Đằng Xà tiên hóa thành Bạch Hổ kiếm. Phượng Ngân thử vận ngược Lục Thần quyết, dẫn khí từ ngón trỏ nhập vào phủ tạng. Bất giác, cô nàng bỗng thấy cả người nhẹ bẫng, hai chân như thể không chấm đất vậy. Không chần chờ lấy một tích tắc, Phượng Ngân lao về phía Điền Quý, tóm áo anh chàng rồi chạy vụt đi như bay. Bạch Hổ thuộc về hành kim, là thánh thú có tốc độ nhanh nhất trong lục thần. Hiện tại Phượng Ngân vận ngược Lục Thần quyết, cảm giác như có một dòng nước mát thông qua Lục Chuyển chảy vào người, như có Bạch Hổ phụ thể thực sự. Cô nàng lao đi như bay, cảnh vật hai bên đường nhòe đi thành một cái bóng mờ, mỗi lần cất bước đều có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hổ gầm lúc xa lúc gần. Trên đầu hai người, con rắn ba đầu vỗ cánh đuổi theo sát rạt. Cái bóng khổng lồ của nó trùm xuống, che phủ cả một vùng rộng. Con quái thú bay đến đâu, bóng đèn đường thi nhau vỡ bôm bốp đến đấy. Điền Quý bị tóm áo lôi đi xềnh xệch, tay chân cứ uốn éo chẳng khác nào cái cờ cá chép của người Nhật. Anh chàng không nói câu nào, nhưng Phượng Ngân có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười khành khạch như thằng dở hơi của anh ta. “Khỉ thật, trông như cái que mà sao nặng thế?” Cô nàng vừa lôi Điền Quý cắm đầu cắm cổ chạy, vừa nhủ bụng. Phượng Ngân có bạch hổ trong Lục Thần quyết hỗ trợ nên phóng đi như bay, chỉ hơn một phút đã thấy tỉnh A thấp thoáng xa xa. Hiện giờ, cảm giác mát lạnh ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự nhức mỏi khó chịu đánh liên tục vào từng bó cơ, từng khớp xương, dồn dập hết đợt này đến đợt khác. Phượng Ngân cảm thấy hai lá phổi trống rỗng, bỏng rát và nóng rực lên, Bạch Hổ kiếm và Điền Quý cầm ở tay như đeo thêm tạ. Các lóng tay cô nàng nặng nề như bị đổ chì. Những hạt mưa lất phất rơi xuống như những mũi tên, làm Phượng Ngân đau đến tưởng phải phát khóc. Tiếng hổ gầm bên tai ù dần đi, nghe man mác vẻ đau đớn thê lương. Cô nàng nén đau, thầm lấy làm may mắn. Nếu ban nãy Phượng Ngân cứ vận ngược Lục Thần quyết bỏ chạy mà không có con rắn ba đầu nuốt bớt những cái thây kia, thì chắc cả hai đã toi mạng lâu rồi. Không tính đến những bóng đen khó chịu, nếu trận mưa này mà không yếu bớt đi thì chắc chắn Phượng Ngân không chạy ra khỏi đình nổi ba bước đã gãy hết xương trên người. Những xác chết trôi kia là sắp xếp của Vân Kiếm, thế nên cũng chẳng lạ gì nếu chúng cũng có thể khắc chế Lục Thần quyết vận ngược. Còn con mãng xà ba đầu tuy đáng sợ, nhưng dầu sao cũng là thứ bị Điền Quý giam giữ trong lá bùa. Khả năng nó và Vân Kiếm móc nối với nhau tuy có tồn tại, nhưng rất thấp. Phía trước, chỗ đèn đường rọi sáng, cơn mưa dông ào ào trút nước từ chín tầng mây xuống bỗng xuất hiện, chắn ngang lối thoát của hai người bọn Phượng Ngân. Trước mặt là cơn mưa như dây thép gai, sau lưng là con rắn như cỗ xe tải, hai là ruộng lúa, nước ngập tận bẹn, thật đúng là chẳng biết phải trốn đi đường nào. Con rắn ba đầu càng vỗ cánh gấp. Nó cất cao giọng, cười khùng khục mà rằng: “Chúng mày đã muốn cho bọn dân đen ở đây đi đời thay cái xác thì tao cũng sẵn sàng chiều theo thôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]