Chương trước
Chương sau
Từ lúc những cái xác trôi sông bị con rắn nuốt bớt thì cơn mưa tầm tã cũng nhẹ dần đi. Bấy giờ, mưa chỉ còn lất phất rơi xuống bãi cỏ gà, hòa vào nước sông vỡ bờ đang lênh láng khắp nơi. Con rắn ba đầu dùng thân chặn dòng sông, khiến những cái thây biến thành cá nằm trong rọ. Chẳng mấy chốc, chỉ còn sót lại ba cái xác là chưa vào bụng rắn mà thôi.
Con rắn ba đầu hé miệng, thè cái lưỡi dài ra liếm mép một cái, trông cực kỳ nhân tính hóa. Nó ngó ba cái thây còn sót lại với vẻ thèm thuồng, đoạn ngậm lấy, quăng lên bãi cỏ gà. Con mãng xà lắc ba cái cổ ra chiều khoan khoái lắm, đoạn lừ lừ dời ánh mắt về phía ngôi đình nhỏ. Đôi cánh sau lưng nó giương ra, to như cánh buồm của mấy con thuyền cỡ lớn ngày xưa.
Điền Quý thấy cảnh này, thì chặc lưỡi một cái, ra chiều tiếc rẻ.
Sở dĩ con rắn cố tình giữ lại ba cái thây chẳng phải nó đã no rồi, hay nó bỗng dưng nổi lòng khoan dung gì hết. Chẳng qua là ba cái là không đủ để làm gì nó, nó muốn ăn lúc nào cũng được. Thế nhưng nếu giữ lại, lát nữa đánh nhau thể nào cũng khiến Điền Quý phải phân tâm đối phó với bọn nó.
Cái giọng ồ ồ như máy bơm công nghiệp của nó lại cất lên:
“Thằng ranh chết bằm, trốn trong cái chòi bé tẹo ấy thì có ích gì? Giờ mày lăn ra đây chịu chết thì ông cho mày được toàn thây.”
Cái đầu ở giữa bỗng quay sang, nói bằng giọng trách cứ. Giọng nó là giọng của đàn bà, chỉ có điều là the thé như tiếng kính vỡ:
“Thôi đi, đừng có dọa người ta như thế.”
Cái đầu bên trái cũng lên tiếng:
“Đúng rồi. Dòng họ nhà nó giam giữ mình lâu như thế, nếu không từ từ tra tấn nó, cho xương nó chảy ra, thịt nó tróc hết thì đâu hả giận được? Toàn thây là toàn thây thế nào?”
Đó chính là giọng chửi bới lúc con rắn xuất hiện.
Cái đầu bên phải cười khẩy, cất giọng ồ ồ:
“Hẹp hòi như thế làm quái gì? Chết kiểu gì chả là chết? Tao là tao ghét nhất cái loại như mày, có ngon thì lúc đánh với mấy thằng mạnh hơn cũng giữ cái thái độ đó đi?”
“Thằng kia! Mày muốn nếm sương lắm đúng không?”
“Có tin tao phun lửa thiêu chết mày không?”
Cái đầu ở giữa thấy hai cái đầu còn lại lại bắt đầu chành chọe, bèn hắng giọng:
“Im mồm đi! Sợ chưa đủ mất mặt à? Người ngoài người ta cười cho...”
Ả này xem chừng là con làm chủ đạo, hai cái đầu còn lại cũng chỉ đành tiu nghỉu im cái mồm lại.
Cái đầu ở giữa cười khùng khục, lại hạ giọng nói vọng vào ngôi đình:
“Này cậu em, chúng ta bàn một vụ làm ăn được không? Thằng kia! Hút lại sương độc đi thì người ta mới nói chuyện được chứ.”
Cái đầu bên trái lập tức rít một hơi thật dài, mùi hôi thối lợm giọng trong không khí lập tức biến mất không còn chút tăm hơi nào cả.
“Chuyện gì?”
Bấy giờ, Điền Quý mới đẩy viên thuốc sang một bên, lên tiếng.
Cái đầu chính giữa đon đả:
“Đấy! Cậu xem. Bọn ta thu lại sương độc là đã bày tỏ thành ý rồi, đúng chứ?”
“Hai chữ ‘thành ý’ này của bà chị nặng quá, thằng này chả dám nhận đâu.”

Trong đình, Điền Quý vừa nói vọng ra, vừa nghĩ cách kéo dài thời gian.
Rắn ta cười khùng khục, tiếp tục nói:
“Cậu nghĩ mà xem, trong số con người với nhau cậu cũng chả được mấy cân mấy lạng, nữa bọn chị to thế này, ăn cậu hay không cũng chẳng khác là bao. Chỉ tổ dắt răng chứ bổ béo gì? Thế nhưng mà đối với cậu thì lại khác biệt lớn nhá, làm người biết đi biết chạy vẫn sướng hơn làm một đống cứt rắn đúng không?”
“Thế rốt cuộc bà chị muốn gì đây? Giao trước nhé, thằng em này không phải hạng dễ dãi đâu. Bà chị đừng mơ mà ép uổng thằng em này làm chuyện gối chăn nghiêng ngửa nhé.”
Cái đầu ở giữa nheo mắt, con ngươi dọc híp lại thành một đường, mảnh như lưỡi đao xé vào yết hầu. Ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý khiến anh chàng rùng mình một cái. Nói đoạn, vẫn cái giọng đon đả mời mọc, nó lại nói tiếp:
“Cậu em cứ phải giả vờ làm cái gì? Chúng ta đều là người thông minh thì cần gì phí hoài thì giờ của nhau như thế? Chỉ cần cậu em giao cái xác rồng ra đây, bọn chị sẽ lập tức bỏ đi, tuyệt đối không hại đến một mạng người nào cả, tất nhiên bao gồm cả hai đứa.”
“Trường hợp còn lại?”
Con rắn cười lên hô hố, nói:
“Nhược bằng dám nói nửa chữ không, thì chị không chắc còn kiềm chế được hai thằng đàn ông kia đâu. Chú cũng biết mà. Nhỡ may nó lỗ mãng phun lửa một cái, hoặc nhả sương độc vào khu dân cư thôi thì cái tỉnh này còn được mấy mạng người sống đâu?”
“Đây là uy hiếp à?”
“Kìa, sao lại nói thế? Chuyện con muỗi tinh hồi trước chú thức thời là thế cơ mà. Chị sẽ cho chú một phút để suy nghĩ.”
Điền Quý lôi kiếm Trấn Long ra, thanh kiếm bằng gỗ trông chả có gì đặc biệt giờ đây lại nặng trĩu. Chẳng phải nặng như lá bùa đen kia, mà là vì nó đã trở thành một thứ trọng trách.
“Lát nữa tôi lao ra thì cô chạy ngay khỏi đây nhé.”
“Sao? Có phải muốn tôi hỏi anh thích ăn gì tôi còn bày cỗ cúng không?"
Phượng Ngân đáp, giọng nói thể hiện rõ vẻ bực dọc.
Anh chàng nhún vai, không đáp, chỉ xiết bàn tay quanh chuôi kiếm Trấn Long.
Cô nàng bèn sẵng giọng:
“Này! Tôi biết anh áy náy chuyện xảy ra với chị tôi, thế nhưng tôi không phải loại con gái yếu đuối cần người ta phải thí mạng ra cho chạy trốn như thế!”
“Ồ! Cô có hiểu nhầm gì không đấy? Đổi lại cô là đàn ông thì hôm nay tôi cũng làm như thế thôi.”
Điền Quý ngừng lại một chút, đoạn nói tiếp:
“Đây là ân oán của con quái vật với nhà họ Điền, thiết nghĩ cô cũng không có lí do mà chen vào đâu nhỉ? Hay đằng ấy muốn làm dâu nhà tớ?”
Ngoài đình, con rắn bỗng tằng hắng một cái. Cái đầu bên phải nói bằng giọng ồ ồ như máy bơm nước:
“Đến lúc này mà còn tranh thủ tán tỉnh nhau à?”
Cái đầu bên trái thì cười khanh khách, nói:
“Hóa ra chú mày cũng giống anh. Thế thì lát nữa anh sẽ để cho chú mày chết nhẹ nhàng thanh thản chút ít, không cần phải chịu tra tấn khổ sở quá lâu nữa.”
“Chúng mày im hết đi!”

Cái đầu ở giữa cao giọng, nạt cho cả hai cái đầu còn lại đều im lặng. Nói đoạn, nó lừ lừ cúi thấp xuống, gạ:
“Chú xem, chỉ cần chú giao cái xác rồng ra, bọn chị sẽ bỏ đi ngay. Chắc chắn sẽ không làm hại đến một sợi tóc của cô tình nhân của chú, chú xem có được không?”
Điền Quý nhếch mép, cười khẩy:
“Bà chị không phải giở cái trò đấy. Ai chả biết bà chị sẽ không hại đến một sợi tóc của cô nàng, còn phần còn lại thì chị chiên xào nấu nướng đủ các món? Bà chị này. Chả nhẽ chị quên nếu thằng em đây không đi xem cái phim đó thì chị đừng mơ mà học được trò này?”
Con rắn cười ha hả, như đang chữa ngượng, đoạn đổi giọng lườm Điền Quý một cái:
“Thế thằng em tính sao? Hết một phút rồi đấy.”
Anh chàng ngó Phượng Ngân một cái, thở dài, hai tay đưa lên cao quá đầu, nắm kiếm Trấn Long ngồi nhỏm dậy. Vừa bước được bước đầu tiên ra khỏi vòng tròn bằng bột thì ba cái thây trôi sông đã rục rịch muốn động. Điền Quý bèn nhảy vội trở vào, nói:
“Chị xem... không phải em không muốn ra, mà là mấy thằng đấy không cho em ra. Cái chiêu giết người vô hình của chúng chị cũng nếm rồi, đến bọn chị còn bị chúng nó cấu xé cho máu me be bét thế kia thì thằng người phàm như em sống thế quái nào được?”
“À. Chú yên tâm. Đống thức ăn để dành ấy mà. Chị sẽ đảm bảo chú an toàn cho đến hết cuộc giao dịch giữa chúng ta. Thế nào?”
Anh chàng có thể thấy rõ đôi mắt to như cái thùng phuy của con rắn khẽ đảo một cái, đoạn hơi trợn lên. Hình thể con rắn khổng lồ, nên Điền Quý dù đứng từ xa cũng nhìn rõ mồn một.
Điền Quý giao thiệp rộng, biết rằng có không ít người lúc nói dối thường sẽ vô thức làm như vậy. Mặc dù rắn và người không chắc có cùng một loại ngôn ngữ hình thể, thế nhưng con rắn ba đầu này cũng không hẳn là rắn bình thường.
Điền Quý cười khẩy, thầm nhủ:
“Tao mà tin mày ngu thế thì chắc có trăm cái mạng cũng chả đủ chết.”
Chuyện anh chàng biết, chắc chắn con rắn cũng biết. Điền Quý không tin một con rắn kinh khủng như thế mà không biết hóa thành hình người giống chị Hà hay Lê Thị Năm. Nó đã cố tình giữ nguyên cái bộ dáng to lù lù như quả núi để nói chuyện làm ăn, lại còn cố tình chưng hết ngôn ngữ hình thể ra như chỉ sợ anh chàng nhìn không rõ, thì ắt là còn có mưu đồ khác.
“Nói không chừng cái liếm mép kia cũng là cố tình, muốn để mình coi thường trí khôn của nó đây mà.”
Anh chàng ngó sang ba cái thây trôi sông, nhún vai một cái. Đôi khi khéo quá lại hóa vụng là thế.
Điền Quý làm bộ suy nghĩ hồi lâu, rồi lên tiếng:
“Bà chị này, đừng sỉ nhục chất xám của thằng em này thế chứ? Nguyên do duy nhất chị chưa đánh vào đây là vì sợ thằng em này hủy béng cái xác rồng đi thì xôi hỏng bỏng không. Bây giờ mò ra đấy, không cẩn thận bị bọn xác trôi sông kia xé đứt cánh tay, rơi mẹ nó thanh kiếm thì em ăn cám thay cơm à?”
“Ý chú mày là không định giao đồ?”
Con rắn cúi thấp đầu, vừa nói vừa lộ ra hai cái nanh nọc to như cột đình, ngữ khí đã dần lộ ra vẻ bất thiện.
Điền Quý nhún vai:
“Không giao thì còn được sống, chứ giao ra thì mười phần chết chắc cả mười. Bà chị à, thằng em cũng chỉ muốn giữ mạng sống, cưới vợ đẻ con thôi mà, thông cảm giúp đi.”
“Thế mày muốn thế nào?”
Con rắn cuộn mình bên bờ sông, ba cặp mắt ngó trừng trừng về phía anh chàng.
Điền Quý vươn vai một cái, nói:
“Đơn giản lắm. Hoặc là chị nuốt ba cái thây kia trước, hoặc là chúng ta đổi một nơi khác để bàn bạc kỹ càng. Bằng không có cho vàng thằng em cũng chẳng dám bước ra khỏi cái đình này một bước.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.