Điền Quý vươn vai, mắt gà gà vì ngái ngủ, gọi to về phía chạc cây: 
“Cô gì ơi, cô mà còn không ra tay thì cẩn thận hồn bay phách tán đấy nhé.” 
“Nhà ngươi cho rằng ta mắc bẫy hai lần sao??” 
Trên cao vọng xuống tiếng nói oán độc của con ma nữ. Bóng váy đỏ của nó thoắt ẩn thoắt hiện giữa những tán cây, lúc cao lúc thấp, khi trái khi phải, khó mà nắm bắt nổi hành tung của nó. 
Điền Quý nhún vai, cười: 
“Cô không đánh xuống thì tôi đánh lên vậy.” 
Vừa nói dứt câu, hai quân cờ xanh trên bàn đã phát sáng lên, trong nháy mắt hóa thành hai viên tướng giáp trụ chỉnh tề, cưỡi trên lưng ngựa. Điền Quý chỉ tay về phía cái cây, quát một tiếng, hai tướng như nhận được lệnh của chủ công, vung đao tế ngựa mà xông lại. 
Khí thế hai tướng rất hung hãn, không thua kém gì người thật từng trải trăm trận. Ma nữ áo đỏ cũng biết khôn, không đấu cứng mà lựa chọn tránh né, ỷ vào cành lá rậm rạp, né hết đao này đến đao khác. Mà trong quá trình này, hai vị tướng quân cũng bắt đầu yếu đi thấy rõ. Cả người lẫn ngựa thỉnh thoảng đều trở nên trong suốt trong thoáng chốc, đao cầm trên tay cũng run lên, mờ mờ ảo ảo. Ấy là dấu hiệu linh lực của hai con cờ đang bị thứ gì đó xói mòn. 
Con ma nữ nhằm chuẩn thời cơ, nhân lúc hai tướng loạng choạng, bèn phóng tay áo ra. Dải lụa đỏ len lỏi trườn giữa những kẽ lá hệt như con rắn, tốc độ nhanh đến khó mà tin tưởng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934899/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.