“Sắp tới cô phải cẩn thận, ăn bánh trôi xong thì phải về ngay. Thứ nhất, cấm tuyệt đối không được chê bánh này, khó ăn kinh tởm cách mấy cũng phải ăn ngon lành cho tôi. Cho dù có muốn nôn cũng phải cố mà nuốt vào bụng. Thứ hai: nuốt tuột vào bụng, không nhìn nhân bánh là gì sẽ dễ ăn hơn đấy. Tôi chỉ nói được thế thôi, quy định ở đây là thế. Nếu cô biết trong bánh có gì thì không được phép bước vào, chuyện xôi hỏng bỏng không cả.”
Sau khi thuyền đến một bán đảo trên sông thì cập bến. Điền Quý dặn dò cẩn thận xong, lại hẹn cô nàng sau một tiếng sẽ cùng anh gọng vó quay lại đón.
“Anh không vào à?”
“Muốn cũng không được. Nhìn cái biển kìa: cấm người họ Điền. Cô không tin tôi thì cứ hỏi anh lái đò.”
Anh gọng vó nói:
“Đúng là có quy định này.”
Con thuyền quan tài đi khỏi, cô nàng cũng không muốn lãng phí thì giờ, bèn rảo bước đi vào.
Bán đảo không lớn, chính giữa có một quả đồi con cao độ hai mươi mét, dáng thoải dễ leo. Đỉnh đồn đặt một cái miếu nhỏ, không biết thờ ai, nhưng từ xa đã có thể thấy khói hương nghi ngút. Cảnh trí như vậy, dương gian đâu cũng có, không lấy gì làm đặc biệt. Nhưng giữa con sông âm đầy thứ quái gở, bán đảo và ngôi miếu này lại nổi lên bần bật.
Từ bến sông có một con đường lát đá dẫn lên tận ngôi miếu, hai bên đường chồng chuối và dứa xen kẽ nhau, thành hàng thẳng tắp, cây nào cây nấy sai trĩu quả.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934895/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.