Điền Quý như đã cảm nhận được bà cụ này sắp xuất hiện, nên đã ngồi ngay ngắn lại từ bao giờ. Anh chàng lấy trong áo ra một gói thuốc lào, một cái lược đồng, nói:
“Có ít quà quê, con biếu cụ lấy thảo.”
Bà lão mặc áo nâu xồng, đầu đóng khăn, tóc buộc đuôi gà theo kiểu phụ nữ nông thôn miền bắc của thế kỷ trước. Bà cụ cầm gói thuốc hết nâng lên lại hạ xuống, đưa lên mũi hít hít ngửi ngửi, mất một lúc mới gật gù:
“Đúng thuốc lào Tiên Lãng.”
Kế lại đưa tay vơ lấy cây lược, dùng một ngón búng lên thân lược một cái. Cây lược đồng tức thì ngân lên một tiếng trầm, khỏe như tiếng cồng. Phượng Ngân ngồi ngay cạnh cũng phải vội vàng bịt tay, chỉ thấy váng đầu hoa mắt, không thể tưởng tượng nổi cái lược con bằng một mẩu mà lại kêu to được đến thế.
Bà cụ lên tiếng:
“Đúng đồng Ngũ Xã. Cậu đã có lòng, thì già cũng xin có dạ. Không biết lần này cậu muốn biết điều chi?”
Điền Quý nhún vai, nói:
“Cũng không dám giấu, lần này cháu được cô này thuê, muốn phá một ngôi huyệt cổ.”
“Mộ thường thường thì chắc người như cậu chẳng đến đây tìm bà hàng nước như già đâu nhỉ? Lần này lại muốn chọc ra cái họa gì?”
“Thưa cụ, có mười sáu chữ này thôi, nào có phải họa hoằn gì? Người câm mở miệng, xác chết mỉm cười, ao tròn, giếng méo, cây khế còng queo. Mong cụ cứ thế mà giải đáp cho.”
Điền Quý nói xong, lập tức đưa tay bịt chặt tai.
Tai còn chưa ấm, bà già đã quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-ma/934889/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.