Hai ngày nay An Phi không trở về nhà, anh gọi điện nói dối với Bạch Tố Tố là bận đi công tác, Bạch Tố Tố ừm ư như tin là thật...
Thật ra An Phi muốn ở lại đây tịnh dưỡng vết thương..anh ta thật sự không biết giải thích như thế nào về những vết bầm trên mặt cho cô hiểu...
An Phi thả bộ trên bãi biển hoang vắng, tâm trạng anh bây giờ rối bờ, anh lo lắng cho Quan Chi Âm, anh cố liên lạc với ba mình nhưng đổi lại vô vọng, còn Âu Trác Vỹ dĩ nhiên không cho anh nhún mũi vào chuyện này nói đúng hơn không những Âu Trác Vỹ mà cả anh còn hận chính mình nữa là.....Nếu thật sự Quan Chi Âm xảy ra chuyện gì anh dù có nhảy xuống biển cũng không đền hết tội, chỉ thương Bạch Tố Tố và con anh không biết sống làm sao?
Đoạn đường nơi đây tương đối vắng, An Phi ngồi trên phím đá nhìn ra biển chiều đang ngã tối...cảnh đẹp nhưng vô cùng ảm đảm và u buồn...Khi anh muốn xoay người trở về liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Không ai khác chính là A Nhất một trong hai người thuộc hạ thân cận của ba anh...
Tại sao anh ta lại ở đây?
An Phi nhìn hướng hắn đi về ngọn núi...
Chân mày An Phi cau chặt...từng bước nhẹ nhàng theo sau.Nếu anh ta đón không lầm có thể ba của anh và Quan Chi Âm đang ở trên đó...
Khi leo quá một dốc lớn..tiến theo đường mòn đi về phía trước, hàng cỏ lau mang đầy gai cao ngất, An Phi lùi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-cuoc-trai-tim/2992183/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.