1. Lúc này,Trần Dĩnh đang nằm trên giường, trằn trọc không ngủ nổi. Về đến nhà cômới phát hiện thấy, trước mặt bố mẹ mình mãi mãi là một đứa trẻ, vì vậycó bao nhiêu ấm ức và tổn thương đều dễ dàng bộc lộ ra. Tất cảmọi sai lầm đều bắt đầu từ khi cô bước chân vào công ty đồ điện KinhThao, quen với Lục Đào. Nhưng rồi Trần Dĩnh lại nghĩ, cho dù không vàocông ty điện tử Kinh Thao, không gặp Lục Đào, cô cũng sẽ vào một công ty khác, vẫn phải gặp một tổng giám đốc khác. Lúc này cô mới pháthiện ra bản thân mình không phải thực sự yêu con người Lục Đào, mà đóchẳng qua chỉ là sự “kính nể và sùng bái”. Vì vậy khi gặp Lục Đào ở cổng khu mua sắm, ngoài tâm trạng phức tạp còn có chút kính nể. Trần Dĩnh vốn định chủ nhật bảo Nhã Vận đưa mình vào trung tâm thành phố,nhưng Nhã Vận đã nhận lời đi leo núi với mấy bạn học cùng, cô đành đimột mình vào thành phố. Đi dạo được một lát mới phát hiện trong tiềmthức, cô muốn vào trung tâm thành phố là để tìm Trương Hoa, thậm chímuốn đến chỗ Trương Hoa ở, cô biết chủ nhật Trương Hoa được nghỉ. Nhưng cuối cùng cô vẫn cố kiềm chế để không liên lạc với anh. Đúng vào lúcbối rối nhất, cô bất gờ gặp Lục Đào ở cổng khu mua sắm. Đây là lần đầutiên hai người gặp mặt kể từ khi cô nghỉ việc ở công ty đồ điện KinhThao. Tâm trạng Trần Dĩnh lúc gặp lại Lục Đào vô cùng phức tạp, chỉ cóđiều sự kính trọng đối với Lục Đào vẫn khiến cho cô cúi đầu chào Lục Đào một tiếng. Lục Đào cũng có hơi ngạc nhiên, buột miệng hỏi: “Giờ em với Trương Hoa sống có hạnh phúc không?” Trần Dĩnh trầm ngâm một lát rồi nói đã ly hôn với anh ấy rồi. Trần Dĩnh vốnkhông muốn nói nhiều những điều này nhưng cuối cùng vẫn nói ra. 2. Câu nói này đã khiến Lục Đào vốc. Nhiều năm trước, chính một nhân viên nữtrong công ty nói ra câu này đã khiến ông ta phải trả giá rất đắt. Lúc ấy, Lục Đào để ý đến một cô nhân viên mới kết hôn được hai năm ở côngty, liền dùng mọi cách, bao gồm cả tiền bạc để có thể duy trì mối quanhệ thể xác với cô nhân viên đó. Một hôm, cô gái này nói với ôngta rằng cô đã ly hôn, đồng thời yêu cầu Lục Đào ly hôn với vợ mình. LụcĐào sợ chuyện bại lộ nên đã tốn rất nhiều thời gian và công sức, lại bỏra một số tiền rất lớn mới xoa dịu được cô này, để cô rời khỏi công ty,cắt đứt mối quan hệ giữa hai người. Kể từ đó về sau, Lục Đàoluôn tuân theo hai nguyên tắc: Một là không chu cấp, hai là không ăn cỏ ở gần hang. Chính bởi vì yên tâm với Trần Dĩnh nên ông ta mới cho đây làngoại lệ. Nhưng câu nói “đã ly hôn” của Trần Dĩnh khiến ông ta vô cùnglo sợ. Đúng là “chim sợ cành cong”. Ngoài mặt Lục Đào vờ nhưkhông có chuyện gì, an ủi vài câu, nói tìm một chỗ ngồi uống cà phê.Trần Dĩnh nói không cần nhưng Lục Đào cứ một mực kiên quyết. Lòng kínhtrọng trong lòng Trần Dĩnh khiến cho cô cuối cùng vẫn nhận lời. Lục Đào hẹn Trần Dĩnh đi uống cà phê vì ba mục đích: thứ nhất, thông quacuộc nói chuyện để phán đoán xem Trần Dĩnh có phải là mối đe dọa vớimình hay không. Thứ hai, cố gắng giả vờ an ủi Trần Dĩnh để được lấythiện cảm của cô, để cô ta không biết mình chỉ chơi bời với cô ta màthôi. Thứ ba, cho Trần Dĩnh một ít tiền. 3. Trong quátrình nói chuyện, qua phán đoán, Lục Đào cảm thấy Trần Dĩnh không phảilà mối đe dọa với mình, hơn nữa lại có cảm giác Trần Dĩnh không muốn từbỏ Trương Hoa, điều này khiến ông ta vô cùng hài lòng, ít nhất nó cũngchứng tỏ được Trần Dĩnh không có ý định đeo bám ông ta. Tiếptheo, ông ta giả bộ tử tế, an ủi Trần Dĩnh như một bậc bề trên. Sự an ủi này đã có tác dụng với Trần Dĩnh. Ông ta cũng biết được điều này sẽ cótác dụng, sẽ khiến cho Trần Dĩnh nghĩ rằng ông ta không phải loại chỉchơi bời với phụ nữ. Mục đích cuối cùng không thành hiện thực.Ông ta rút một vạn tệ, đưa cho Trần Dĩnh, nói sợ cô thiếu thốn sau khily hôn, coi như để bù đắp cho một thời gian mặn nồng nhưng bị Trần Dĩnhtừ chối. Lục Đào cảm thấy sự từ chối này cũng chẳng ảnh hưởng gì, thế là liền đứng dậy nói: “Em ngồi thêm một lát, anh có việc đi trước! Muốnuống gì cứ gọi, giám đốc ở đây quen anh!” Chỉ có một điều khiếnông ta không ngờ là cuộc gặp mặt này của họ đã bị Trương Hoa bắt gặp.Đáng tiếc là Trần Dĩnh không hề biết những điều này, cô cũng về ngay sau khi Lục Đào ra về. Ra ngoài rồi cô lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không liên lạc với Trương Hoa. Cô về nhà, ngồi nói chuyện với mẹTrương Hoa một lúc thì thấy anh về, quả thực cô rất vui. Nhưng hai câunói của Trương Hoa tối hôm đó đã lần nữa khiến cô bị sốc mạnh, thậm chíkhông hiểu tại sao Trương Hoa lại đột nhiên đối xử với cô như vậy. 4. Trần Dĩnh luôn đắm đuối và hi sinh một cách mù quáng cho tình yêu. Hồi đầu,cho dù là vì sùng bái hay kính nể, tình yêu cô dành cho Lục Đào rấtthực, chính vì thế để duy trì tình cảm với Lục Đào cô chấp nhận kết hônvới Trương Hoa. Về sau, dưới sự mài dũa của thời gian, cô dầndần đem lòng yêu Trương Hoa, vì thế đã kiên quyết cắt đứt với Lục Đào.Thậm chí để bảo vệ tình yêu với Trương Hoa cô chấp nhận sẽ nuôi con mộtmình. Cũng vì tình yêu với Trương Hoa, trong lòng cô luôn cảmthấy áy náy. Chính vì điểm này, cho dù Trương Hoa có đối xử với cô thếnào, cô đều tha thứ cho anh. Cũng vì điểm này, khi Trương Hoa ra tiễn cô ở nhà ga, cô đã không kiềm chế được tình cảm của mình, chạy đến ôm anh. Trần Dĩnh nằm trên ở giường, lấy tay xoa xoa cái bụng gần như chẳng có chútgì biến đổi của mình, nhưng vẫn thấy có cảm giác ấm áp và ngọt ngào chảy qua tim. Cô biết ít nhất thì đứa bé này cũng là sợi dây liên hệ giữa cô và Trương Hoa. Chủ yếu nhất là, cô nhận thấy chỉ cần có đứa bénày, cô và Trương Hoa vẫn còn có hi vọng. Rồi đột nhiên cô lại nhớ đếnCổ Vân Vân. Lúc đến tiễn cô, Trương Hoa dùng xe của Cổ Vân Vân, quan hệcủa họ chẳng nhẽ đã thân thiết đến mức ấy? Trần Dĩnh lại an ủibản thân, bọn họ là bạn bè, mượn xe là, hơn nữa Lưu Huệ Anh từng nói,Trương Hoa đã thích Cổ Vân Vân thì đã thích từ lâu, cần gì phải đợi đếnbây giờ? Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng Trần Dĩnh cũng chìm vàogiấc ngủ. Đáng tiếc là, lúc này Cổ Vân Vân đang nằm trên chính chiếcgiường cô đã từng nằm với Trương Hoa. 5. Sáng ra, Trương Hoa tỉnh lại, phát hiện mình trong bộ dạng khỏa thân. Anh lắc mạnh cáiđầu đang quay cuồng của mình, nhớ lại chuyện tối qua. Lúc này. Cổ VânVân ở trong phòng khách nói vọng vào: “Tỉnh rồi à? Mau dậy đi, lát nữacòn phải đi làm đấy!” Trương Hoa nghe thấy giọng nói của Cổ Vân Vân, trong đầu chợt hiện ra một vài hình ảnh mơ hồ, anh vội vàng mặc quần áo vào. Trên xe, cả hai chẳng ai nói với ai điều gì. Trương Hoa đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, cuối cùng khẽ hỏi: “Tối qua tôi không làm gì chứ?” Cổ Vân Vân mặt đỏ bừng: “Cậu nói xem!” Trương Hoa nghe thấy vậy liền hiểu ra những hình ảnh mơ hồ trong đầu anh làthực. Lại là sự im lặng. Đưa Trương Hoa đến công ty, Cổ Vân Vân liềnnói: “Lên đi, sắp muộn rồi!” Trương Hoa do dự một lát rồi nói: “Vậy tôi lên đây!” Cổ Vân Vân gật đầu: “Ừ, lên đi!” Buổi tối, cả hai đều không liên lạc với nhau. Trương Hoa ngồi trong phòngkhách xem ti vi, cũng chẳng biết mình đang chờ đợi cái gì, mãi đến khuya mới đi tắm rồi lên giường ngủ, Vừa lật chăn ra, anh đã phát hiện trênga giường có vết máu. Trương Hoa khựng lại, ngồi im trầm ngâm suy nghĩ. Sau một hồi do dự, cuối cùng anh cũng gọi cho Cổ Vân Vân: “Ngủ chưa?” Cổ Vân Vân cười nói: “Ngủ rồi thì làm sao nghe điện thoại chứ?” Trương Hoa im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Cậu là lần đầu tiên à?” Cổ Vân Vânkhẽ ậm ừ. Trương Hoa nói: “Sao cậu có thể là lần được chứ?” Cổ Vân Vân bẫn mãn gắt: “Cậu tưởng tôi dễ dãi lắm chắc?” Trương Hoa vội vàng chữa: “Ý tôi không phải vậy, chỉ là… không ngờ…” 6. Trương Hoa nằm trằn trọc trên giường không ngủ được. Thời học đại học, ấntượng của anh về Cổ Vân Vân không xấu cũng chẳng tốt, anh có cảm giáccủa cô là người thích thể hiện. Trong khi đó bản thân anh lại thíchnhững cô gái dịu dàng, đơn giản, vì vậy chẳng hề có ý với Cổ Vân Vân. Lúc ly hôn với Trần Dĩnh, sở dĩ tìm đến Cổ Vân Vân, một mặt bởi vì cô chưacó bạn trai, mặt khác là để cho lí do của anh trở lên hợp lí một chút,dù gì nhà cô cũng rất giàu có. Dạo này đi chung với nhau nhiều,anh cảm thấy cô cũng không phải hạng người sĩ diện lắm, hơn nữa tínhcách cô rất cởi mở, thẳng thắn. Nhưng Cổ Vân Vân dù sao cũng không phảitíp con gái như Trần Dĩnh, vì vậy Trương Hoa chưa từng nghĩ đến chuyệnthích cô, chỉ coi là một người bạn. Còn về chuyện đêm qua, anhcũng chẳng hiểu tại sao bản thân tự nhiên lại kích động như vậy, có thểlà bởi vì tâm trạng tồi tệ không biết trút đi đâu, vừa hay lại có Cổ Vân Vân ở đó. Vốn dĩ định coi chuyện tối qua như một sự cố ngoài ýmuốn, chỉ cần anh và Cổ Vân Vân coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra,tất cả sẽ mau chóng qua đi. Nhưng nào ngờ, đấy lại là lần đầu tiên củaCổ Vân Vân. Anh cứ tưởng rằng kiểu con gái như Cổ Vân Vân cho dù khôngcó đàn ông cũng sẽ không giữ được tấm thân cho đến tận bây giờ. Anh nhiều lần lật tấm chăn lên quan sát vết máu nhỏ ấy, sau đó tâm trạngrối bời cứ đeo bám anh, cuối cùng Trương Hoa quyết định không nghĩ những chuyện này nữa, tắt phụt đèn đi ngủ. 7. Ban ngày, lúcđi làm, Trương Hoa như người mất hồn, tâm trạng phức tạp đeo bám anhkhông tập trung tra lại bản gốc, thiếu đoạn trên người Cổ Vân Vân, cũngkhông phải Trần DĩnhLục Đào. Anh cảm thấy tất cả đều là do Lục Đào gâyra. Hết giờ làm, Cổ Vân Vân đứng đợi anh ở bên dưới. Lúc ăn cơm, Trương Hoa hỏi Cổ Vân Vân: “Thông thường, các cậu làm thế nào để đánhđổ đối thủ cạnh tranh?” Cổ Vân Vân hỏi vặn lại: “Đánh đổ theo kiểu gì?” - Chính là khiến cho đối thủ cạnh tranh không còn sức cạnh tranh trên thị trường, thậm chí bị phá sản. Cổ Vân Vân bật cười: “Tôi làm sao biết được. Tôi mà biết thì đã sớm đánh đổ hết đối thủ cạnh tranh rồi!” - Nói cũng phải! - Trương Hoa lẩm bẩm, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Công việc chủ yếu của bên thị trường các cậu là gì?” - Bên thị trường có rất nhiều việc, nào là: khai thác, duy trì thịtrường, tuyên truyền, đào tạo, hoạt động… Tôi chẳng qua chỉ đội cái mũgiám đốc kế hoạch thôi mà! - Nói rồi cô bật cười: “Thực chất tôi chẳnglàm việc gì hết!” - Lần trước cậu nói công ty đồ điện Kinh Thao chủ yếu cạnh tranh với công ty cậu về những mặt nào? Nghe đến đây, rốt cuộc Cổ Vân Vân đã hiểu ý của Trương Hoa, nhưng cô vẫn giả như không biết chuyện của Trần Dĩnh và Lục Đào, nói: “Sao đột nhiênhỏi chuyện này? Chẳng nhẽ cậu có hứng thú với việc kinh doanh à?” - Lần trước cậu nói có lý, tôi đang cân nhắc để thay đổi môi trường! - Vậy thì đến công ty tôi đi, tôi sẽ nhường chức giám đốc cho cậu! Cuối cùng, Trương Hoa cũng quyết định xin nghỉ ở công ty cũ để đến làm việc ở công ty bố Cổ Vân Vân. Nhưng trước khi đến làm việc, anh đã đưa ra mấyyêu cầu với Cổ Vân Vân: Thứ nhất, tạm thời không sắp xếp bất cứ côngviệc gì. Thứ hai, lấy danh nghĩa là trợ lý của cô. Thứ ba, được phéptham gia bất kỳ cuộc họp, lớp đào tạo nào của các phòng ban trực thuộcbộ phận thị trường. Thứ tư, thời gian làm việc, địa điểm làm việc khôngbị hạn chế.> Đương nhiên Trương Hoa không yêu cầu cứ như thếnày mãi, anh nói với Cổ Vân Vân: “Cho tôi một tháng tự do, một tháng sau tôi sẽ làm những việc mà công ty sắp xếp!” Cổ Vân Vân nóichuyện với giám đốc nhân sự rất lâu, cuối cùng cũng khiến giám đốc nhânsự hiểu ra người chuẩn bị vào làm rất có thể sẽ là con rể của tổng giámđốc trong tương lai. Thế là công ty đồ điện Triết Đông lại cóthêm một người có “đặc quyền” giống như Cổ Vân Vân, Cổ Vân Vân cho kêthêm một cái bàn nữa cho Trương Hoa ở trong phòng làm việc của mình. Tất cả các nhân viên của các bộ phận đều đoán già đoán non người mới đếnnày là ai, có người đoán là bạn trai của Cổ Vân Vân, nhưng có người phản bác, nếu là bạn trai của cô tại sao chưa bao giờ từng gặp? Có ngườinói: Hay là họ hàng của tổng giám đốc? Nhưng lại có người phản bác: Nếulà họ hàng của tổng giám đốc, tôi đều biết sơ sơ, nhưng chưa từng gặpngười này. Cho dù suy đoán thế nào, người đàn ông này chắc chắncó quan hệ với Cổ Vân Vân. Mà Cổ Vân Vân là con gái của tổng giám đốc,nói cách khác, anh ta cũng có quan hệ với tổng giám đốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]