Sáng hôm sau, Phương Hạo ngủ thẳng tới hơn mười giờ, khi tỉnh dậy nghe thấy Trần Gia Dư đang ngồi bên bàn làm việc phía góc phòng, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
“Ừm… Tôi biết. Thế nhưng nó không giày vò như tôi tưởng tượng. Tôi cảm thấy tâm lý mình rất kỳ lạ. Những tưởng chuyện này sẽ như trời sập, thế nhưng bây giờ khi thật sự xảy đến, tôi nhận ra dường như cũng chỉ thế mà thôi. Trong tình huống xấu nhất không thể tiếp tục bay thương mại thì tôi sẽ ra nước ngoài, trở thành huấn luyện bay tư nhân. Tôi thấy anh Tân hiện tại cũng rất mãn nguyện.”
Anh liếc thấy Phương Hạo đã tỉnh, bèn rót cho cậu ấy một ly nước đặt lên tủ đầu giường.
“… Ừm, phải. Hôm ấy em ấy trực ở Tiếp cận.” Trần Gia Dư cầm điện thoại ở một bên tay, môi mấp máy hai chữ “Lư Yên” với Phương Hạo. Phương Hạo khẽ gật đầu.
“Em ấy đang nằm trên giường với tôi.” Trần Gia Dư nói câu sau với giọng cười đầy cưng chiều: “Mới dậy. Không cho em ấy nói đấy.”
Phương Hạo vẫn lên tiếng, giọng khàn khàn, không êm dịu như ngày thường: “Chào chị Yên giúp em.”
Sau đó hai người họ nói thêm vài câu, hẳn là về chuyện lễ cưới của Lương Diệc Nam, đến cuối Trần Gia Dư bảo: “Ừm, được rồi, tôi nhất định sẽ mang tới.”
Lương Diệc Nam là bạn học của anh và Lư Yên, cũng có mối quan hệ riêng với Lư Yên. Thậm chí mấy năm đầu sau khi ra trường, Trần Gia Dư dám chắc Lư Yên nói chuyện với Lương Diệc Nam nhiều hơn là với anh.
Đợi cuộc gọi kết thúc, Phương Hạo mới hỏi: “Em chợt nhớ ra một chuyện… Chúng ta hình như chưa chuẩn bị quà cưới.”
Trần Gia Dư đáp: “Không sao, trước khi tới Los Angeles anh đã mua rồi. Tới lúc đó coi như quà chung của hai ta.”
Trần Gia Dư lấy đồ cho Phương Hạo coi thử. Một món trông giống cuộn tranh, món còn lại là nồi gang của một thương hiệu nổi tiếng, có thể coi là dụng cụ bếp xa xỉ. Anh giải thích: “Đây là một tấm poster của hãng Boeing thời thập niên 70, anh kiếm được tại chợ đồ cổ. Chồng sắp cưới của Lương Diệc Nam là kỹ sư Boeing.”
Phương Hạo quá đỗi ngỡ ngàng, phải cảm thán thêm một lần nữa: “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo. Em buổi sáng thu dọn đồ xong là tới sân bay đón chuyến bay luôn, hoàn toàn không nghĩ tới…”
Trần Gia Dư nối tiếp lời Phương Hạo: “Em tới là được rồi, những cái khác để anh lo. Em bay một ngày cũng mệt lắm rồi.”
Phương Hạo cười bảo: “Lên máy bay là em ngủ rồi. So ra thì làm tình cả đêm với anh còn mệt hơn.” Nói xong, anh lại chui vào trong chăn, vùi mặt vào gối.
Trần Gia Dư thích bộ dạng dịu ngoan này của cậu ấy. Anh ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc Phương Hạo, hỏi: “Tối qua… có hơi quá. Không làm đau em chứ?”
Mặc dù bình thường Phương Hạo vẫn luôn tự hào về thể lực của mình nhưng lần này cũng buộc phải thừa nhận đêm qua đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng. Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy như có dị vật phía sau.
Phương Hạo chỉ nói: “Cho em thêm một tiếng nữa đi.” Sau đó anh kéo tay Trần Gia Dư đặt lên eo mình, giao cho anh ấy một nhiệm vụ: “Bóp cho em. Hôm qua ngồi cả chặng dài, sau khi về tới lại làm trên sàn nhà, thật sự chịu không nổi.”
Trần Gia Dư nhẹ giọng nhận lời, vừa xoa bóp vai, eo và lưng giúp cậu ấy, vừa trò chuyện: “Hôm qua anh nhận được điện thoại, có tin tốt về cuộc điều tra. Một cô gái bên tổ tiếp viên có thể làm chứng rằng lúc mở cánh tà anh không có mặt trong buồng lái, khi ấy anh vừa bước ra từ buồng vệ sinh. Tuy chỉ là một bằng chứng nhưng có vẫn hơn không. Đợt này, bố anh cũng luôn nói với anh rằng có lẽ bọn họ sẽ kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ và số liệu kể từ ngày đầu tiên anh trở thành phi công, bao gồm cả kết quả kiểm tra đánh giá, cũng như cuộc điều tra vụ 416 trước đó. Anh không thẹn với lương tâm.”
Nghe tới đây, Phương Hạo lập tức tỉnh lại, nhổm người ngồi dậy: “Vậy… anh cảm thấy hẳn sẽ là kết quả tốt chứ?”
“Bây giờ còn quá sớm để nói, thế nhưng anh có dự cảm tốt.” Trần Gia Dư đáp: “Còn một chi tiết nữa vừa rồi anh không nói với Lư Yên. Nữ tiếp viên nhìn thấy anh ra khỏi buồng lái thật ra còn rất trẻ, hình như mới 21 tuổi, vừa đi làm được mấy tháng. Trước đây bọn anh từng bay chung một chuyến. Chuyến bay ấy bị delay ở Quảng Châu, có một vị khách làm khó cô ấy tới phát khóc, sau khi xuống máy bay anh có hỏi thăm cô ấy một chút… Cô ấy ghi nhớ tới tận bây giờ. Trên thực tế, Đoàn Cảnh Sơ và bố cậu ta là những kẻ có quyền có tiền trong hãng, Khổng Hân Di vì tố cáo hành vi quấy rối tình dục mà bị cậu ta trả thù đến mức phải nghỉ việc. Thế nhưng cô ấy vẫn nói ra sự thực vì muốn giúp anh. Anh thật sự rất cảm động, cũng không biết nên báo đáp ra sao.”
Tin vui này đã đánh bay cơn buồn ngủ của Phương Hạo, anh nói: “Như vậy thì… tốt quá rồi.” Anh suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Lời anh nói hôm đó không hoàn toàn chính xác. Thật ra không phải em cứu anh mà là anh đã tự cứu chính mình. Sự kỷ luật của anh, sự cẩn trọng của anh, nguyên tắc của anh, là những điều ấy đã cứu anh.”
Trần Gia Dư ngừng tay, ngẩng lên nhìn vào mắt Phương Hạo: “Mong là vậy.”
“Kết quả nhất định sẽ tốt thôi. Còn nếu không tốt thì anh có thể kiện bọn họ, hoặc anh có thể ra nước ngoài, hoặc… Nói chung sẽ còn con đường khác. Em sẽ cùng anh.” Phương Hạo nói.
Trần Gia Dư càng thêm xúc động. Nỗi kinh hoàng số hiệu 1713 qua đi, nỗi khiếp sợ và lo âu ban đầu cũng qua đi, thế nhưng dư âm vẫn nối tiếp nhau, liên tục là những sự tốt đẹp và thiện lương đầy tình người. Những điều này đều nằm ngoài dự liệu của anh. Cho dù là Trần Chính một lòng ủng hộ anh, Dương Phi Phi ra mặt vì anh bất chấp áp lực, Lư Yên cùng những người bạn khác quan tâm anh, còn cả Phương Hạo yêu anh. Đúng, Phương Hạo yêu anh.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Dư lên tiếng: “Em nói lại lần nữa đi.”
“Em sẽ cùng anh.” Phương Hạo lặp lại.
“Không, lời em nói tối qua ấy.”
“À.” Phương Hạo mỉm cười, xoay người lại ôm lấy eo và lưng Trần Gia Dư: “Em yêu anh.”
“Lại lần nữa.”
“Em yêu anh… Muốn nghe bao lần đây? Nếu không, nghe cho đủ rồi hẵng đi nhé.” Phương Hạo trêu anh ấy.
Thế nhưng Trần Gia Dư lại rất nghiêm túc, nói: “Thật lòng mà nói thì bao nhiêu lần cũng không đủ.”
Trưa hôm đó, bọn họ đi ăn một bữa cơm kiểu Pháp đơn giản. Buổi chiều, Trần Gia Dư và Phương Hạo thay quần áo rồi lái xe về hướng Bắc. Trước khi xuất phát, Phương Hạo lấy từ trong balo ra một món đồ: “Em vẫn nhớ để mang theo.” Đó là chiếc máy ảnh SLR của Phương Hạo.
(SLR (Single Lens Reflex): thường để chỉ dòng máy ảnh film)
Lúc đó, Trần Gia Dư đang ngồi ở ghế bên bàn làm việc cài cúc áo sơ-mi. Vì tư thế nên chiếc quần Âu bó sát phần đùi anh.
“Nhìn em này.” Phương Hạo nói.
Đúng ngay lúc Trần Gia Dư ngước mắt nhìn lên, còn chưa kịp điều chỉnh biểu cảm, chính trong khoảnh khắc không chút phòng bị nào ấy, màn trập “tách” một cái.
“Được đấy.” Phương Hạo nhận xét: “Rất tự nhiên.”
Sau đó, Trần Gia Dư đứng trước cửa sổ mặc quần áo, mặc áo sơ-mi cùng áo khoác, cuối cùng thắt cà vạt. Phương Hạo thì cứ cầm máy ảnh chụp hình anh ấy liên tục.
Thật ra bình thường Phương Hạo chủ yếu chụp cảnh, không chụp người. Anh cảm thấy việc chụp người có chút sáo rỗng. Bao nhiêu lần trước đó, anh đều chưa từng chụp Trần Gia Dư. Thế nhưng hôm nay, anh đổi ý, muốn lưu giữ lại tất cả những gì liên quan tới anh ấy.
Sau khi tới địa điểm tổ chức đám cưới, Trần Gia Dư vừa bước xuống xe đã thấy Lương Diệc Nam. Y chưa thay lễ phục, chỉ mặc áo khoác của hãng cùng một chiếc quần hàng ngày, đang trò chuyện cùng bạn bè tới tham dự.
Trần Gia Dư giới thiệu Phương Hạo với Lương Diệc Nam, sau đó nhân vật chính còn lại của buổi hôn lễ cũng đi vào. Anh ta tên Ethan, lớn hơn Lương Diệc Nam vài tuổi, sở hữu mái tóc nâu cùng đôi mắt nâu, dáng người cao ráo, trông chững chạc và rạng rỡ. Lần đầu tiên Trần Gia Dư được trông thấy Ethan vẫn hay nghe nhắc tới ở một nơi khác bên ngoài trang Khoảnh khắc của Lương Diệc Nam. Anh nhanh chóng bắt tay anh ta rồi bắt đầu trò chuyện.
Ethan nói với Phương Hạo: “Hôm nay tới tham dự có không ít phi công, từ những người Diệc Nam quen hồi còn làm ở hãng Alaska Airlines tới bên United Airlines. Trong số này, ai từng bay qua Bắc Kinh chắc cậu đều từng chỉ huy rồi.”
Phương Hạo còn chưa kịp trả lời, Trần Gia Dư đã nói với giọng đầy tự hào: “Đúng vậy, Phương Hạo là kiểm soát viên không lưu lợi hại nhất Cơ sở Tiếp cận Bắc Kinh đấy.”
Lương Diệc Nam là người hướng nội nhưng Ethan lại rất hướng ngoại, lôi kéo Trần Gia Dư và Phương Hạo trò chuyện một lúc lâu.
Bọn họ cũng biết hoàn cảnh Ethan và Lương Diệc Nam quen nhau. Khi ấy, bộ RTLU của một chiếc Boeing 777 bị lỗi, Ethan được công ty cử đi điều tra. Một nhiệm vụ trong số đó là phỏng vấn toàn bộ các tổ lái đã làm việc với chiếc máy bay này trong thời gian trục trặc, tổng cộng có hơn ba chục phi công.
(RTLU (rudder travel limit unit): bộ giới hạn góc lái, là thiết bị trên máy bay nhằm hạn chế tối đa độ lệch hướng của cánh lái hướng)
“Diệc Nam là cơ trưởng duy nhất mà khi tôi vừa nói ra bốn chữ “RTLU” đã lập tức có thể nhớ thuộc lòng biên bản sự cố hôm ấy cũng như từ đầu tới cuối các thao tác khắc phục sự cố của em ấy, chuẩn tới từng phút. Bố tôi là chuyên gia nghiên cứu tên lửa, mẹ tôi là giáo sư vật lý tại trường đại học, từ bé tôi đã làm bạn với các con số. Cậu có thể tưởng tượng đấy, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với Diệc Nam từ giây phút đầu tiên.” Anh ta cười nói.
“Vậy nên, để tôi đoán nhé, lúc rời đi anh không chỉ ghi chép biên bản mà còn ghi lại số điện thoại của mình?” Trần Gia Dư đùa.
Thế nhưng Ethan lại lắc đầu: “Không đâu. Hôm đó lúc rời đi tôi còn hơi chùn bước. Về sau, tôi gọi điện tới hãng của em ấy, nói mình bất cẩn đổ cà phê vào máy tính nên biên bản phỏng vấn hôm đó đều mất cả rồi…”
Cả đám lập tức cười nghiêng ngả. Lương Diệc Nam cũng góp lời: “Hồi đó tôi biết thừa anh ấy đang nói dối.”
Lúc sau Ethan và mấy bạn học cũ lôi kéo Phương Hạo tán gẫu, chủ đề vẫn xoay quanh kinh nghiệm làm kiểm soát viên không lưu của anh. Phương Hạo có lẽ là kiểm soát viên không lưu duy nhất giữa nhóm phi công trong số những người Trung có mặt tại đây. Cho dù là người Trung Quốc hay người Mỹ thì đều tò mò về công việc của anh.
Lúc Trần Gia Dư đi lấy một ly sâm panh, Lương Diệc Nam bước tới, nói với anh: “Chúng ta nói chuyện chút nhé?”
“Được. Lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện, lần gần nhất là khi ở sân bay Thủ Đô nhỉ.” Trần Gia Dư nói: “Cũng đã hai năm trước rồi.”
Lương Diệc Nam gật đầu. Bọn họ đi tới chỗ bóng râm ở một góc của trang trại rượu. Trần Gia Dư là người mở đầu: “Chúc mừng cậu và Ethan. Mình thật lòng mừng cho cậu đấy. Anh ấy có vẻ… là người rất tốt.”
“Mình biết ngay là mấy người sẽ hợp nhau mà. Bình thường anh ấy cũng hay đi lái máy bay cỡ nhỏ tại sân bay trong khu vực lân cận.” Lương Diệc Nam nói: “Cũng chúc mừng cậu và Phương Hạo nhé. Mình thấy cậu đã tìm được the right one rồi.”
Trần Gia Dư mỉm cười: “Cảm ơn.”
Lương Diệc Nam nhấp một ngụm rượu, sau đó đi thẳng vào chủ đề: “Thật ra…. có chuyện này mình vẫn luôn muốn nói với cậu. Hồi mình mới sang Mỹ, cậu có gửi mail cùng MSN hỏi thăm tình hình của mình.”
Trần Gia Dư gật đầu, đáp: “Ừ.”
“Thật ra mình có nhận được, nhưng không phản hồi. Đến bây giờ mình vẫn cảm thấy áy náy. Mình biết khi đó cậu chỉ đang quan tâm mình.” Lương Diệc Nam nói.
“Mình đoán được cậu có nhận được, mình cũng hiểu được phần nào rằng… cậu không muốn trả lời. Lúc đó còn không rõ nguyên do,” Trần Gia Dư thú nhận, “Mình đoán là do cậu có ác cảm với mình, hoặc cảm thấy chán ngán với đoạn tình cảm thời thanh niên thiếu chín chắn của chúng ta trước đó.”
Lương Diệc Nam hỏi ngược lại anh: “Cậu đã từng đoán nguyên nhân sâu xa là gì không?”
Trần Gia Dư trầm ngâm một lúc rồi trả lời: “Hừm, có từng đoán. Mình đoán do cậu chê mình không đủ cong.” Nói xong, chính anh cũng bật cười.
“Không phải chê cậu không đủ cong, khi ấy mình chê cậu không đủ thật. Cậu dường như, nói sao nhỉ, thời điểm đó cậu có một thứ bản năng tách biệt bản thân cậu cùng những cảm xúc trong thâm tâm, kiểu cậu không ý thức được cậu muốn làm gì ấy. Khi đó mình cũng không đủ hiểu rõ, chỉ là cảm thấy ở bên cạnh cậu rất mệt mỏi, cậu cũng không sẵn lòng thể hiện có cùng mình ra nước ngoài hay không.” Lương Diệc Nam thở dài, “Sau này mình mới nhận ra, không phải tất cả mọi người đều giống mình, muốn come-out là có thể come-out, muốn ra nước ngoài là có thể ra nước ngoài, muốn đi là có thể đi, bố mẹ vẫn có thể tới tham dự lễ cưới của mình. Là mình đã đòi hỏi quá cao với cậu, thiếu thấu hiểu. Về chuyện này, mình rất xin lỗi.”
Lương Diệc Nam nói rất nhanh. Trong nháy mắt, Trần Gia Dư dường như đã quay trở về buổi chiều oi ả mười hai năm về trước, khi Lương Diệc Nam thông báo việc mình chuẩn bị ra nước ngoài với tốc độ nói rất nhanh.
Trần Gia Dư đã sớm không còn bận tâm, thấy y nói ra cũng chỉ thấu hiểu mà không hề thổn thức. Anh bảo: “Không cần xin lỗi. Chúng ta đi trên hai con đường khác nhau, nhưng… đều đã tìm được người mình yêu. Mình đi đường vòng dài hơn cậu, tốn nhiều thời gian hơn cậu nhưng cũng đã tìm được rồi.”
Lương Diệc Nam gật đầu, nhìn Trần Gia Dư: “Cậu thật sự tìm thấy rồi. Cậu ấy rất tốt. Gia Dư à, hai người rất xứng đôi, mình cũng mừng cho cậu.”
Vì Ethan lớn lên tại vùng Bắc California nên đám cưới được chọn tổ chức tại đây, tham dự có rất nhiều người thuộc phi hành đoàn cũng như làm việc trong ngành hàng không bay từ mọi miền nước Mỹ tới, xa xôi nhất là từ Alaska. Trần Gia Dư và Phương Hạo là hai vị khách duy nhất vượt đại dương tới đây, thêm vào đó bọn họ một người là phi công, một người là kiểm soát viên không lưu, vậy nên không ngừng có người lôi kéo tán gẫu. Cảnh tượng gượng gạo không quen biết một ai mà Phương Hạo trước đó từng lo lắng không hề xảy ra. Phương Hạo lần này cũng đã cảm nhận được lợi ích của việc ra nước ngoài. California vốn rất cởi mở, hơn nữa còn đang là đám cưới của Lương Diệc Nam, có rất ít trai thẳng có mặt tại đây. Lúc nói chuyện với người khác, Trần Gia Dư luôn dán sát bên cạnh anh, lúc thì kéo cổ tay anh, lúc lại vỗ lưng anh, Phương Hạo thi thoảng cũng choàng tay qua vai anh ấy.
Khi xung quanh không có ai, Phương Hạo còn tranh thủ ôm Trần Gia Dư, cắn tai anh ấy, thủ thỉ: “Anh nói xem em có nên cảm ơn Lương Diệc Nam đã bẻ cong anh không?”
Trần Gia Dư bật cười, bảo: “Hồi ấy ở trường, cậu ấy là hot boy, mấy cô gái theo đuổi cậu ấy còn đông hơn anh nhiều, em không biết đâu. Tính ra, có khi là anh bẻ cong cậu ấy, Ethan phải cảm ơn anh ấy.”
Phương Hạo cẩn thận nhớ lại, sau đó nói: “Hồi đấy em chưa từng thấy Lương Diệc Nam ngoài đời, nhưng em có gặp anh rồi. Em nhớ lúc đó… anh rất đẹp trai.”
“Lương Diệc Nam hợp với tưởng tượng của mọi người về hot boy trường hơn.” Trần Gia Dư chỉ nói vậy, sau đó quay sang hỏi Phương Hạo: “Em thì sao? Hồi Đại học có quen bạn trai không?”
Phương Hạo lắc đầu: “Không tính là có quen ai, cũng không có kết quả. Sao lại không gặp anh sớm hơn chứ?” Lời tiếp theo anh kề sát bên tai Trần Gia Dư thì thầm: “Anh hợp với tưởng tưởng của em hơn.”
Trần Gia Dư không nhịn được, hôn lên má cậu ấy ngay giữa đám đông đang chuyện trò huyên náo. Sau cùng anh bảo: “Sao em càng ngày càng khéo nói thế hả?”
Phương Hạo bật cười: “Khoảng cách sinh cái đẹp đó. Do lâu rồi anh mới gặp em.”
Trần Gia Dư chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Sau có thể khen anh nhiều vào nhé.”
Tuy giọng điệu Trần Gia Dư có vẻ bông đùa nhưng đôi mắt thì nhìn thẳng về phía Phương Hạo, Phương Hạo biết anh ấy không chỉ đang nói giỡn.
“Được.” Anh đồng ý.
Lễ cưới thật ra rất đơn giản, chỉ mời bạn bè, đồng nghiệp thân thiết cùng cha mẹ hai bên tới tham dự. Là một phi công và một kỹ sư, hai người Lương Diệc Nam cũng không trang hoàng địa điểm tổ chức đám cưới quá mức lộng lẫy, rực rỡ. Xung quanh một màu xanh lá với bối cảnh là toà lâu đài cổ của trang trại rượu, thậm chí từ khăn trải bàn tới bàn chủ tiệc, tới bánh kem đều cực kỳ tối giản. Thế nhưng, cho dù không có môi trường xung quanh điểm tô thêm, Trần Gia Dư vẫn cảm thấy khung cảnh trước mắt tựa như một giấc mộng.
Mười hai năm trước, Lương Diệc Nam chia tay với anh, anh đứng trên sân vận động, xung quanh bụi bay mù mịt, một bên là mối tình tuổi thanh xuân vừa đánh mất, một bên là quỹ đạo cuộc đời đã được thiết lập từ trước khi ra đời. Mười hai năm rất dài, mười hai năm cũng rất ngắn. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đều đã trở thành những phi công xuất chúng, đều đã viết lên câu chuyện của riêng mình, cũng đã tìm được nửa còn lại tâm đầu ý hợp của mình. Bây giờ, anh dẫn người anh yêu tới tham dự đám cưới của Lương Diệc Nam. Câu chuyện của Lương Diệc Nam khởi đầu với bộ RTLU gặp trục trặc, mà câu chuyện của anh và Phương Hạo thì bằng đầu bằng một lần nổ bánh lốp của hãng KLM. Có lẽ, khoảnh khắc thất vọng nhất và khoảnh khắc thỏa mãn nhất luôn đi liền với nhau. Những áp lực, những đêm trằn trọc phải một mình chịu đựng rốt cuộc đã thuộc về quá khứ.
Lúc này đây, anh và Phương Hạo áo vest giày da, ngồi tại khu vực dành cho khách, chứng kiến nghi thức trăm năm hoà hợp. Khoảnh khắc cặp đôi mới cưới trao nhau nụ hôn, Phương Hạo duỗi tay, nắm lấy tay Trần Gia Dư. Cùng lúc khi hai người trên bục trao nhau lời nguyện thề tình yêu, anh nghe thấy Phương Hạo nói bên tai mình: “Cảm ơn anh đã mời em tới. Em cũng yêu anh.”
Nửa sau buổi lễ, đôi bàn tay họ luôn nắm chặt lấy nhau.
Sau hôm đó, Phương Hạo không ngừng suy nghĩ nên giới thiệu Trần Gia Dư và cuộc gặp gỡ của bọn họ như thế nào với người khác. Có lẽ anh có thể giới thiệu rằng anh ấy gần như là phi công trẻ duy nhất của hãng Air China từng điều khiển cả Airbus lẫn Boeing; anh ấy bay chưa tới mười năm mà đã hai lần hô MAYDAY trên độ cao mười nghìn mét; anh ấy là người anh hùng vĩ đại đã cứu tính mạng của hơn 300 con người. Có lẽ, anh cũng không cần nhắc tới những điều đó, chỉ cần nói: Chúng tôi đã gặp nhau qua sóng VHF tại độ cao mười nghìn mét trên bầu trời Bắc Kinh, và anh ấy là người yêu tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]