Sau khi hạ cánh, Trần Gia Dư trước tiên đi thuê xe, chở đồ đạc tới khách sạn trong thành phố, rồi sau đó mới quay lại đón Phương Hạo. Phương Hạo bay chuyến CA886, từ Đại Hưng – Bắc Kinh tới San Francisco – Mỹ. Kể ra cũng lạ, Trần Gia Dư rất hiếm khi tới sân bay đón ai đó. Trước giờ anh luôn tự đi bay, kết thúc chuyến bay thì tự ra về. Thậm chí anh còn không nhớ lần trước đó anh lái xe tới sân bay, đứng tại tầng đến của nhà ga hành khách với chiếc túi khoác trên vai, chờ người mình trông ngóng bước ra từ khu vực hải quan giống như bây giờ là lúc nào, mang cảm xúc ra sao.
Hôm nay anh tới sớm, máy bay còn chưa hạ cánh thì đã gửi xong xe vào bãi. Trong vòng mấy chục phút sau đó, anh ngẩng đầu thì nhìn chằm chằm màn hình điện tử, cúi đầu thì theo dõi đường bay của CA886 trên Flight radar. Trước đây Phương Hạo từng kể với anh rằng cậu ấy mỗi lần đều theo dõi chuyến bay của Phương Thịnh Kiệt hoặc của Phiền Nhã Lan như này, hôm nay tới lượt anh theo dõi cậu.
(Flight radar: trang web theo dõi tình hình thực tế của các chuyến bay – Flightradar)
Sau khi chờ tiếp mười lăm phút, Trần Gia Dư trông thấy Phương Hạo đội mũ lưỡi trai màu xanh lam bước lại từ phía bên kia tấm vách của tầng đến, bèn vẫy tay với cậu ấy từ xa.
Trần Gia Dư giây phút đó đột nhiên hối hận vì đã không mua hoa – loài hoa nào đó thật rực rỡ, thật ấm áp, có thể thắp sáng nửa bầu trời. Anh cũng nên tạo niềm vui bất ngờ cho Phương Hạo.
Phương Hạo thấy anh ấy thì khá ngạc nhiên: “Trần Gia Dư!”
Trần Gia Dư cũng gọi anh một tiếng từ phía xa.
Sau đó Phương Hạo bảo: “Đi gấp quá nên em còn chưa chuyển vùng, xuống máy bay cũng chưa kịp kết nối mạng Internet. Vốn em còn định tới khách sạn tìm anh.” Anh không ngờ Trần Gia Dư lại tới đón mình, hơn nữa còn là kiểu gửi xe ở bãi, vào tận trong nhà ga để đón.
Trần Gia Dư bước tới ôm Phương Hạo vào lòng. Hai người mới xa nhau chưa tới hai tuần nhưng anh vẫn nhớ cậu ấy rất nhiều. Trần Gia Dư nghĩ sao thì làm vậy, đưa hai tay ôm lấy má Phương Hạo quan sát – Không thay đổi gì cả, vẫn đẹp trai như thế. Chiếc mũ lưỡi trai màu lam sáng kia, Trần Gia Dư trông cũng thấy thích. Chung quy được thấy người mình thích thì cái gì trên người cậu ấy cũng đẹp cả.
Đâu ai ngờ Phương Hạo lại chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ. Cậu ấy mặc một chiếc áo hoodie đơn giản màu đen, vừa nhấc tay thì đã để lộ cổ tay trái. Trần Gia Dư tinh mắt, nhìn thấy cậu ấy đã đổi đồng hồ. Chiếc hiện tại đang đeo trên cổ tay là chiếc Portofino của hãng IWC mà anh đã tặng đợt Tết.
Trần Gia Dư nắm lấy cổ tay Phương Hạo: “Woah, đẹp ghê.” Sau đó anh đùa: “Ai tặng em thế?” Phương Hạo bật cười.
Trần Gia Dư duỗi tay mình ra, để chồng lên cổ tay cậu ấy. Tuy hai chiếc đồng hồ thuộc hai dòng khác nhau nhưng của cùng một hãng, cùng chung phong cách, một trắng một đen, có thể coi như rất tương xứng. Mấy phút tiếp theo, giữa đám đông náo nhiệt, Trần Gia Dư nắm mãi cổ tay Phương Hạo không buông.
Trên đường ra bãi đậu xe, Trần Gia Dư cho Phương Hạo coi giao diện theo dõi của Flight radar trên điện thoại của mình.
Phương Hạo vừa ngó qua đã hiểu ngay, bảo: “Tới lượt anh theo dõi em rồi.”
Trần Gia Dư đùa: “Cái gì mà “tới lượt anh” cơ. Bình thường em cũng có theo dõi chuyến bay của anh đâu.” Anh biết Phương Hạo theo dõi chuyến bay của mọi người trong nhà nhưng mấy người bọn họ một năm bay cũng chưa tới mười chuyến. Yêu đương với phi công, nếu thật sự chuyến bay nào cũng theo dõi thì một ngày phải ba, bốn chuyến, Phương Hạo cũng chẳng cần đi làm nữa, chỉ ở nhà lướt điện thoại thôi.
Thế nhưng nằm ngoài dự liệu của anh, Phương Hạo lại mỉm cười, bảo: “Thật ra trước đây em từng theo dõi rồi. Có lẽ anh không nhớ, sau hôm chúng ta đi ăn lẩu cùng Thịnh Kiệt ấy, anh bảo lần đầu trong ba năm gần đây anh bay tới Hồng Kông…”
Trần Gia Dư đương nhiên vẫn còn nhớ. Đó là chặng bay đầu tiên anh được sắp xếp bay tới Hồng Kông trong bốn chặng: “Chuyến đó…”
Phương Hạo cắt ngang lời anh ấy, nói: “CA1701. Bọn anh hạ cánh bị trễ mười phút, đúng không nào?”
Hoàn toàn chính xác. Xem ra Phương Hạo thật sự đã theo dõi chuyến bay ấy từ đầu tới cuối. Khi ấy trong lòng Phương Hạo đã có anh, tuy chưa đến mức thích nhưng ít nhất cũng đã bận tâm vì anh. Anh thật sự bất ngờ, vì khi đó cách thời điểm Phương Hạo chính thức thừa nhận có tình cảm với anh khá xa. Nếu không phải vì dây dưa vụ việc đèn hạ cánh lúc chặng về bay từ Hồng Kông tới Bắc Kinh hôm sau đó thì có lẽ bọn họ đã bên nhau sớm hơn. Song, dù bắt đầu như nào, tiến trình ra sao, bọn họ vòng qua vòng lại vẫn sẽ về bên nhau. Về điểm này, Trần Gia Dư cực kỳ tự tin. Anh không gặng hỏi tiếp, trong lòng đã khá thoả mãn rồi.
Sau khi ngồi lên xe, hai người nhận ra một vấn đề. Bọn họ đi quá vội vàng nên không mang theo lễ phục phù hợp. Tham gia lễ cưới đương nhiên không thể mặc quần áo ngày thường, Trần Gia Dư bèn kéo Phương Hạo đi mua đồ trước. Vì đang ở nước ngoài, hơn nữa thời gian gấp rút nên chắc chắn không kịp đặt may theo yêu cầu, hai người bèn đi thử từ cửa hàng này tới cửa hàng khác.
Sau cùng, Phương Hạo chọn cho mình một bộ vest đen thuần. Lý do của anh là vì anh có rất ít dịp cần mặc vest, màu đen là linh hoạt nhất. Trần Gia Dư thì kêu Phương Hạo chọn đồ cho mình. Phương Hạo nhìn qua nhìn lại, bảo: “Anh là giá treo quần áo rồi, mặc gì cũng đẹp hết. Hay để em tung đồng xu quyết định nhé.”
Trần Gia Dư thật ra đã có chút không chờ nổi. Anh bèn bảo: “Em thích hết thì anh mua hết.”
Trần Gia Dư chưa từng được trông thấy Phương Hạo mặc Âu phục cao cấp dành cho dịp trang trọng như này. Đồng phục của kiểm soát viên không lưu chỉ có quần xám cùng áo trắng thông thường, hẳn là theo tiêu chí phù hợp với số đông, song lại chẳng hề tôn dáng. Thế nhưng bộ vest thẳng thớm đang được khoác trên người Phương Hạo kia phải gọi là vai ôm vai, chân ôm chân. Từ đường cắt may tới tạo hình đều làm tôn lên sống lưng thẳng tắp, đường eo thon cùng cặp chân thẳng của cậu ấy, khiến Phương Hạo trông tràn đầy sức sống. Mặc bộ đồ này đã rất quyến rũ rồi, huống hồ Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo lúc thì cởi áo sơ-mi, lúc lại cởi cúc áo. Vùng Bắc California vào tháng Tư thật sự rất lạnh, trong cửa hàng cũng đủ khí lạnh điều hòa nhưng Trần Gia Dư chỉ cảm thấy cả người nóng rực.
Mua xong vest, hai người họ còn mua cà vạt, một chiếc màu vàng kim có đường vân xanh lam, một chiếc xanh lam có hoa văn vàng kim, cũng rất xứng đôi. Sau đó, Phương Hạo còn chạy tới khu hàng giảm giá mua giày chạy bộ, vì bên Mỹ bán rẻ hơn rất nhiều.
Trên đường về xe, Phương Hạo xách ba túi đồ to – thành quả mua sắm của anh và Trần Gia Dư, quay sang nói với Trần Gia Dư: “Em không ngờ đi mua sắm với anh lại vui như vậy.”
Trần Gia Dư đáp: “Vậy sao? Nếu sau này em thích thì chúng ta có thể thường xuyên đi.”
Phương Hạo lại rất nghiêm túc, bỏ đồ vào trong cốp sau rồi nói: “Thật ra em cũng không phải người bình thường hay đi dạo phố, mua sắm đồ. Em chỉ là cảm thấy… từ hôm sinh nhật em tới giờ, chúng ta đều bận rộn, lại trải qua nhiều chuyện như vậy… Thật sự có rất nhiều chuyện các cặp đôi bình thường hay làm nhưng em chưa từng làm cùng anh. Vậy nên bây giờ em rất mong chờ.”
Trần Gia Dư lái xe đi. Anh thật sự chờ không nổi nữa rồi.
Sau khi về tới khách sạn, Trần Gia Dư vừa dỗ vừa dụ Phương Hạo mặc thử bộ vest mới mua kia.
Phương Hạo ban đầu còn hoang mang: “Lúc ở cửa hàng thử rồi mà, vừa vặn lắm.” Thế nhưng thấy Trần Gia Dư cứ khăng khăng, anh cũng chiều theo.
Phương Hạo vừa thay đồ xong, khoảnh khắc trông thấy ánh mắt Trần Gia Dư, anh lập tức biết anh ấy có ý gì. Dục vọng trong mắt anh ấy quá rõ ràng, tựa như dòng nước đầy ắp đang tràn ra.
“Phương Hạo.” Trần Gia Dư gọi tên cậu ấy: “Chúng ta làm tình đi.”
Trần Gia Dư chủ động thẳng thắn nói ra ham muốn của bản thân. Phương Hạo nghe vậy càng thích thú, chỉ đáp: “Được.”
Trần Gia Dư vuốt ve eo và ngực Phương Hạo qua lớp quần áo. Anh ghé tới, trao cho cậu ấy một nụ hôn đầy trân trọng mà cũng rất triền miên, chỉ trong chốc lát đã đưa lưỡi vào trong. Ngón tay anh cách lớp vải áo sơ mi, xoa tròn trên đầu ngực của cậu ấy.
Phương Hạo lập tức bị anh ấy khơi gợi cảm giác. Anh cũng đưa tay cởi áo khoác của Trần Gia Dư rồi vòng hai tay ôm lấy cổ anh ấy.
Trần Gia Dư cách lớp quần Âu xoa nắn hạ bộ của Phương Hạo. Phương Hạo vốn đã cứng, bị anh ấy vuốt ve như vậy thì cũng không chịu nổi. Anh bị xoa nắn tới hai chân mềm nhũn, phải lùi ra sau một bước, tựa người vào bức tường bên khung cửa sổ.
“Vest… chỉ có một bộ thôi.” Phương Hạo ngửa đầu lên nói giữa những nụ hôn, “Để em cởi ra.”
Trần Gia Dư cắn ngón tay, cuối cùng lý trí cũng chiến thắng sự khích thích bảo: “Cởi từ từ thôi.” Vest còn phải mặc, đám cưới vẫn phải tham gia, Phương Hạo nói không sai.
Đầu tiên là áo khoác, tiếp đến là quần, sau đó là áo sơ mi, cuối cùng là chiếc áo ba lỗ trắng bó sát, làm nổi bật dáng người của Phương Hạo. Phương Hạo làm theo ý Trần Gia Dư, cởi đồ thật chậm rãi, tựa như cảnh quay slow-motion. Thế nhưng, sau cùng, Trần Gia Dư lại là người mất kiên nhẫn trước, đẩy Phương Hạo lại chỗ cửa sổ.
Phương Hạo lấy từ trong hành lý xách tay ra lọ gel bôi trơn – Trần Gia Dư lúc đi chỉ có một mình, cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay nên đương nhiên không mang theo gì cả, cũng may Phương Hạo đã chuẩn bị chu toàn. Anh cúi người kiên nhẫn nới rộng chuẩn bị cho Phương Hạo, còn cậu ấy thì bám vào tường, hơi thở dồn dập từng hồi. Hơi ẩm thở ra kết lại thành sương mờ trên tấm kính bên cạnh, sau đó nhanh chóng tan biến.
Trần Gia Dư đè cánh tay Phương Hạo lên tường. Phần phụ kiện bằng kim loại của chiếc đồng hồ đập vào tường thành tiếng, Phương Hạo vội rút tay ra, có vẻ như muốn tháo đồng hồ.
Thế nhưng Trần Gia Dư ngăn lại. “Đừng tháo. Đeo đi.” Anh nói.
Sau đó anh ôm eo Phương Hạo, bắt đầu tiến vào từ phía sau. Lối vào vẫn còn rất chặt nhưng cũng đã đủ mềm ẩm. Anh vuốt ve lưng Phương Hạo vỗ về như mọi khi vẫn làm. Đến khi chạm vào tóc cậu ấy, Trần Gia Dư nhận ra Phương Hạo đã ba tháng rồi không cắt tóc, mái tóc dài hơi trước rất nhiều, đã đủ dài để có thể tạo kiểu.
Khi anh đâm tới lụt cán, cả hai cùng thở ra một hơi đầy sung sướng.
“Em kẹp chặt quá.” Trần Gia Dư thì thầm bên tai cậu ấy.
“Ừm.” Phương Hạo cũng không tỏ ra yếu thế, nói: “Nhớ anh đó.”
Trần Gia Dư ôm hông Phương Hạo, bắt đầu đưa đẩy. Ban đầu là nhịp đưa đẩy nông sâu có quy luật. Anh thậm chí còn thảnh thơi mân mê mặt, cổ và vai của Phương Hạo, thi thoảng thủ thỉ vài lời âu yếm với cậu ấy. dương v*t chậm rãi cọ sát bên trong, bàn tay xoay tròn quanh đầu ti của cậu ấy, nhéo nó dựng đứng.
Lúc sau, là Phương Hạo không chịu nổi trước. Trần Gia Dư rõ ràng biết điểm mẫn cảm của anh nằm ở đâu nhưng lại không dùng hết sức mạnh với anh, khiến anh từ trong ra ngoài đều mềm nhũn, sắp đến nhưng lại chưa đến. Sự dịu dàng của anh ấy là điều tàn nhẫn nhất. Phương Hạo chỉ đành mở miệng cầu xin: “Anh Gia ơi, cho em hết đi mà.”
Trần Gia Dư vẫn muốn tiếp tục trêu chọc cậu ấy, nhưng cũng đã hai tuần rồi anh không được chạm vào Phương Hạo. Lần trước, lúc hai người gọi điện cho nhau trong đêm, Phương Hạo còn chọc anh một câu, anh muốn chịch cậu ấy lắm rồi. Anh nhịn từ lúc ở cửa hàng lễ phục tới khi lên xe, nhịn tới khi về đến khách sạn, còn phải nhịn suốt quá trình Phương Hạo cởi quần áo, hiện tại cả người mướt mát mồ hôi, thật sự không nhịn được nữa rồi.
Trần Gia Dư hô một câu “Vịn chắc nhé”, sau đó bắt đầu đâm mạnh vào trong cậu ấy một cách bừa bãi. Mỗi nhịp đẩy đều như đóng cọc vào nơi sâu nhất trong lỗ nhỏ của Phương Hạo, đè lên điểm mẫn cảm nhất của cậu ấy.
Phương Hạo muốn đứng thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh ngoài cửa sổ quả là tuyệt đẹp, đây cũng là khung cảnh lãng mạn chẳng mấy khi được trông thấy. Thế nhưng Trần Gia Dư lại vươn tay ấn vai anh xuống, để anh tựa người vào tường, chỉ có mông là chổng cao. Sau đó hai tay anh ấy ôm hai bên xương hông của Phương Hạo, đâm thọc càng lúc càng dữ dội.
“A…!” Dù đã làm tốt bước chuẩn bị nhưng Phương Hạo vẫn bị anh ấy đâm tới đứng không vững, một tay anh nắm lấy góc tường.
Trần Gia Dư không nói năng gì, hơi thở dồn dập, chỉ tập trung chịch Phương Hạo.
“Em muốn…” Phương Hạo sau cùng vẫn nói ra: “Để em nhìn ra ngoài cửa sổ.” Cơn khoái cảm ập tới quá mạnh mẽ, quá nhanh. Lời này là lời thật lòng, cũng là Phương Hạo muốn làm chậm lại nhịp độ.
Trần Gia Dư bảo “Được”, sau đó kéo Phương Hạo khỏi tường, dương v*t vẫn cắm trong mông cậu ấy. Anh giữ nguyên tư thế này, đưa Phương Hạo dịch sang phải một bước. Sau đó, Trần Gia Dư gần như chẳng đợi cậu ấy giữ vững, đã lại bắt đầu nhịp đưa đẩy. Nhịp độ của anh rất nhanh, ngay cả khung cửa sổ cũng rung nhẹ.
“Trần Gia Dư… Em sắp bắn rồi. Chậm chút có được không?” Phương Hạo muốn anh ấy chậm lại. Bản thân anh đã lâu rồi chưa làm tình, không kéo dài được lâu. Phía trước anh tự thủ dâm, đã gần lên tới đỉnh, không thể chống đỡ Trần Gia Dư mạnh mẽ kích thích mình như vậy.
Thế nhưng Trần Gia Dư lại tóm lấy hai tay Phương Hạo, đè cổ tay cậu ấy lên cửa sổ rồi bảo: “Không nhanh vậy đâu. Đừng chạm vào phía trước, để anh chịch em bắn ra được không?”
Phương Hạo cắn răng, đáp: “Có bản lĩnh thì anh làm đi.”
Trần Gia Dư ở trong căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn Ritz-Carlton. Anh thậm chí còn cố tình trả phí chênh lệch để lấy căn phòng nhìn ra mặt biển. Cửa sổ hướng thẳng về phía vịnh, lúc này trời đã tối, có thể trông thấy cây cầu bắc ngang hải cảng cùng những ánh đèn bật sáng trên tàu. Trên cổ tay mảnh mai của Phương Hạo có đeo chiếc đồng hồ màu đen, song hai tay cậu ấy đang bị ghim trên khung cửa sổ. Tấm lưng gầy nhưng săn chắc uốn cong, cặp mông tròn trịa hếch lên, vì va chạm ra vào lặp lại liên tục mà sưng đỏ, lỗ sau đang không ngừng bị dương v*t thô to xâm phạm.
(Khách sạn Ritz-Carlton: chuỗi khách sạn 5 sao xa hoa bậc nhất tại Mỹ)
Trần Gia Dư đã chịch tới nghiện. Mỗi lần anh đều rút ra toàn bộ rồi lại đâm vào tới gốc. Phía sau dường như có ma lực hút anh tiến vào nơi sâu nhất. Phương Hạo không thể tự thủ dâm, chỉ có thể dùng toàn bộ tâm trí hưởng thụ và cảm nhận những va chạm của Trần Gia Dư. Vách trong như thiêu đốt, Phương Hạo cảm thấy dương v*t của mình đã cương cứng tới phát đau nhưng lại không được giải thoát.
“Nhanh lên đi.” Phương Hạo nói.
Trần Gia Dư lúc đầu còn đeo bao, bây giờ chịch tới hai mắt đỏ ngầu, trầm giọng hỏi Phương Hạo: “Cưng ơi, anh bỏ bao được không?” Anh muốn bắn vào bên trong cậu ấy.
Phương Hạo bị ép tới sắp không nói nổi. Anh đã bị dục vọng làm cho mụ mị, chỉ bảo: “Anh… được. Nhanh chịch em đi, cầu xin anh đó.”
Trần Gia Dư lập tức cởi bao rồi lại đâm vào. Lần này không còn lớp cao su kia, cảm nhận của anh càng thêm sâu sắc. Anh có thể cảm thấy từng nếp thịt bên trong thít chặt lấy phần quy đầu, không ngừng ma sát. Anh siết chặt đùi, bắt đầu điên cuồng thúc hông, mỗi nhịp thúc đều đâm vào nơi sâu nhất.
Phương Hạo phối hợp 120%. Hai tay anh đã thoát khỏi tay Trần Gia Dư, hiện tại đang tự vịn lên khung cửa sổ. Như này tiện cho Phương Hạo đung đưa hông, đón nhận tiết tấu của Trần Gia Dư, đẩy mình lại với dương v*t của anh ấy. Cứ mỗi lần như thế là lại có thể tiến vào sâu thêm, cắm chắc chắn vào vùng nhạy cảm của anh, hết lần này tới lần khác, anh cảm thấy như sắp bị đâm thủng. Cổ họng của Phương Hạo cũng không ngừng nghỉ. Anh thật ra rất biết cách rên ri, chỉ cần anh muốn, anh có thể kêu rên một cách vừa ngây ngô vừa dâm đãng.
Trần Gia Dư bị Phương Hạo chủ động khiêu khích đã gần như không còn khống chế nổi bản thân. Đến cuối, anh nắm tóc Phương Hạo, đè cậu ấy lên cửa sổ mà đâm chọc. Mặt Phương Hạo bị ép vào cửa sổ, sống lưng run rẩy vì sung sướng.
“A… Em muốn…” Phương Hạo bị anh ấy chịch dữ dội đến mức giọng cũng run run. Vài giây sau đó, anh không còn nói nổi, trước mắt nhòe đi bởi hơi nước, cả người run rẩy bắn ra.
“Đệch…” Trần Gia Dư thấy cậu ấy thật sự bị chịch phía sau tới bắn ra, nhịp đâm rút cũng không ngừng lại. Anh ôm lấy Phương Hạo rồi đâm vào thật mạnh mẽ thêm một lúc, sau đó bắn hết vào bên trong cậu ấy.
“Em giỏi thật.” Anh vừa thở dốc vừa nói với Phương Hạo, “Anh phục em.”
Phương Hạo vừa lên đỉnh, cả người lâng lâng yếu ớt. Anh cũng không lập tức vào phòng tắm mà nằm trên sàn nhà, hổn hền hồi lâu rồi mới bảo: “… Quần áo.”
Trần Gia Dư nhìn qua, hiểu cậu ấy có ý gì.
“Dọn quần áo trước đi.” Miệng Phương Hạo nói vậy nhưng cả người không có ý định di chuyển. Trần Gia Dư chỉ đành nhận lệnh, chống tay đứng dậy rồi đem chỗ lễ phục vừa cởi ra treo lên.
Lâu ngày gặp lại quả đúng là liều thuốc kích dục hữu hiệu nhất. Đêm đó, hai người họ say sưa trong dục vọng. Thậm chí nói vậy còn chưa đủ, vì đâu chỉ có dục vọng, họ còn đắm chìm trong cảm xúc, buông thả cả sinh mạng.
Lần thứ hai làm trên sàn nhà. Cặp chân dài của Phương Hạo gác trên hông Trần Gia Dư. Lỗ sau vẫn còn nguyên tinh dịch anh ấy vừa bắn ra, dương v*t của Trần Gia Dư đã lại trượt vào, từng nhấp vào ra mang theo toàn là tinh dịch trắng đục. Trần Gia Dư gập chân Phương Hạo đẩy lên cao. Trong tư thế này, anh có thể quan sát cách anh ấy chịch mình.
Tư thế này quá đỗi thân mật. Hai chân anh đang dạng mở vì Trần Gia Dư, trái tim cũng đang mở rộng vì anh ấy, Phương Hạo được trông thấy những biểu cảm không chút giấu diếm của anh ấy. Khi làm tình, Phương Hạo biết bản thân thích nhắm mắt hưởng thụ còn Trần Gia Dư lại thích mở mắt. Trần Gia Dư được di truyền từ Tào Tuệ một cặp mắt đa tình, thế nhưng lúc này đây, nơi đáy mắt ấy chỉ còn thâm tình, đều dành hết cho mình anh, khiến trái tim anh được lấp đầy.
Trần Gia Dư vừa đâm chọc vừa cúi xuống, thè lưỡi liếm hôn bắp chân trước của Phương Hạo. Phương Hạo nhận ra chỗ đó có một vết xước nho nhỏ, là do buổi tối mấy tuần trước anh đá chai thuỷ tinh nên bị quệt phải, máu còn chảy khắp sàn, khắp giường. Trần Gia Dư hôn lên vết thương đã lành của anh, trong ánh mắt là sự rung động và tình yêu không thể giấu.
Giữa cuộc tình ái điên cuồng và mãnh liệt, Phương Hạo ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Trần Gia Dư, rồi bất chợt cả thế giới như lặng đi, anh không khỏi ngẩn người. Trần Gia Dư cũng dừng lại, vươn tay trái vuốt ve má Phương Hạo, từng đầu ngón tay ngập tràn sự yêu thương và trân trọng. Phương Hạo muốn nói điều gì đó nhưng lời nói cứ mắc nghẹn trong cổ họng, anh không tìm được từ. Dường như lúc này dù có nói gì cũng đều không xứng với tình cảm nồng cháy của anh ấy, đều có chút thiếu thành ý.
Lúc sau, Trần Gia Dư tiếp tục công cuộc cày cấy. Anh vừa đâm vào lỗ sau của cậu ấy, vừa cúi đầu hôn cậu ấy không ngừng. Đâm vào thật mạnh mẽ, hôn cũng thật sâu. Khoảnh khắc gần lên đỉnh, anh không nén nổi nữa, nắm lấy tóc Phương Hạo, gọi tên cậu ấy: “Phương Hạo… anh yêu em.”
Phương Hạo ôm vai anh ấy, không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ, đầu ngón chân co quắp lại. Trần Gia Dư lần này không làm khó, giúp anh xoa nắn phía trước. Lần thứ hai lên đỉnh, chân và hông của Phương Hạo bị anh ấy chịch đến mức run rẩy không thể kiểm soát. Anh chịu không nổi nữa, kêu lên: “Ưm… A…” Sau đó, anh bỗng tìm được từ ngữ phù hợp: “Em cũng yêu anh.”
Trần Gia Dư vốn còn chưa muốn bắn, nghe thấy lời này của cậu ấy thì cả người run rẩy, sau đó cũng không kiềm chế nổi nữa. Anh mân mê khuôn ngực và đầu ti của Phương Hạo, dương v*t thúc vào thật mạnh mẽ, rồi xả hết tinh dịch bên trong cậu ấy. Tình yêu và dục vọng vốn gắn liền với nhau, khó có thể tách rời.
Phương Hạo bấu chặt vào lưng Trần Gia Dư, còn Trần Gia Dư cắn mạnh lên cổ cậu ấy, vừa cắn vừa mút, lặp đi lặp lại mấy lần.
“Thật sao?” Trần Gia Dư còn chưa bình tĩnh lại. Mắt anh rơm rớm, nhìn thẳng vào Phương Hạo.
Phương Hạo cũng ý thức được mình đã nói gì, nhưng anh không hề hối hận. Đây là điều anh sớm nên nói rồi.
Anh nhoẻn miệng cười: “Thật. Trần Gia Dư, em yêu anh.”
Ngày mai hai người còn có kế hoạch, dù sao tham dự đám cưới cũng phải tràn đầy năng lượng. Thế nhưng vì ba chữ này của Phương Hạo, Trần Gia Dư lại kéo cậu ấy lên giường làm thêm lần nữa.
Lần này, Phương Hạo nằm nghiêng. Đến cuối, lỗ sau của anh đã nóng rát tới không còn cảm giác. Trần Gia Dư sắp chịch anh nhũn thành một vũng nước rồi. Phía sau không ngừng rỉ nước, khoé mắt ngấn lệ, mồ hôi ướt đẫm sau lưng, những giọt mồ hôi trên vai theo từng nhịp đẩy của anh ấy mà nhỏ xuống. Ngoài nắm lấy tay Trần Gia Dư, lớn tiếng rên rỉ, phía sau kẹp chặt lấy anh ấy theo bản năng thì anh không còn làm được gì khác nữa. Mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát. Thế nhưng lần này anh không sợ hãi, Trần Gia Dư đang ôm lấy anh từ phía sau.
Lần cuối Trần Gia Dư rất dịu dàng, chủ yếu xoa nắn phía trước cho Phương Hạo. Khi cơn cực khoái ập tới, Phương Hạo nhắm mắt lại và nghĩ: Quá lâu rồi, đã quá lâu rồi anh chưa làm tình với người mình yêu, đã quá lâu rồi chưa thốt lời yêu trong cuộc tình ái. Anh yêu Trần Gia Dư, yêu ngón tay, bờ vai, đôi mắt, cơ thể, trái tim và linh hồn của anh ấy.
Suốt cuộc yêu, chiếc đồng hồ Trần Gia Dư tặng vẫn nằm chắc chắn trên cổ tay Phương Hạo. Kim giây nhích qua từng vạch, trái tim anh cũng đập theo từng nhịp. Anh quay lại, nhìn vào mắt Trần Gia Dư, trong đầu nhớ tới bầu trời đêm anh vừa trông thấy mấy tiếng trước qua khung cửa sổ nhỏ trong khoang hành khách trên máy bay.
Thật lòng Phương Hạo vẫn luôn cảm thấy việc di chuyển bằng đường hàng không có điều gì đó rất lãng mạn. Máy bay là con thú khổng lồ bằng thép rất đỗi phi thường, là điều kỳ diệu kép của công nghệ và kỹ thuật. Ngành hàng không hiện đại đã có thể biến khoảng cách xa vời vợi thành vài tiếng di chuyển. Anh có thời gian là có thể đến, nếu muốn đến cũng chỉ cần một tích tắc. Kim giờ chưa đi hết một vòng, anh đã vượt núi, vượt biển, vượt qua lớp lớp quan ải cùng trọn biển Thái Bình Dương, để xuất hiện bên cạnh anh ấy.
Thế giới rộng lớn, chuyến hành trình dài đằng đẵng, nhưng anh đã tìm thấy Trần Gia Dư. Anh thật quá may mắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]