Đã từ rất lâu rồi, anh vẫn luôn nghĩ mình không còn có thể rung động như vậy nữa….
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Trần Gia Dư phải chấp hành nhiệm vụ bay từ Bắc Kinh tới Hồng Kông. Bữa cơm với Thường Tân hôm đó khiến anh hơi bồn chồn, hai đêm liên tiếp trằn trọc không ngủ được.
Sáu giờ sáng, thời tiết có chút âm u, bầu trời Bắc Kinh buổi sớm thu mờ mịt bụi, Trần Gia Dư tới nhà bố mẹ. Vì còn quá sớm nên mẹ anh chưa dậy, bố anh thì đã xuống nhà đi dạo. Anh nấu cháo bí đỏ cho mẹ, bỏ các loại gạo, ngũ cốc cùng mấy lát bí đỏ vào trong nồi cơm điện rồi đặt hẹn giờ. Sau đó, anh đi vào phòng ngủ, ngắm khuôn mặt ngủ bình yên của mẹ. Mấy tháng gần đây, việc này như một nghi thức thầm lặng, mang đến cho anh một thoáng bình tâm.
Đồng hành cùng anh trong chuyến bay lần này là Nhạc Đạt Siêu – một cơ phó cùng sống tại Bắc Kinh giống anh, đã có kinh nghiệm hơn một ngàn giờ bay với tàu 737. Vậy nên hai người họ một chặng đi, một chặng về, nhiệm vụ xem ra tương đối nhẹ nhàng.
Chặng đi Trần Gia Dư lái chính, cả chuyến hành trình rất suôn sẻ. Những điều mà anh lo lắng đến mức trằn trọc mất ngủ đêm qua đã không thành hiện thực. Thời tiết Thượng Hải rất đẹp, khi tiếp đất anh chơi hẳn nhấc mũi bánh trước[1], rất mượt mà và vững vàng. Nhóm tiếp viên còn bảo lúc tiếp đất rất nhiều hành khách đã vỗ tay cho anh, đến Nhạc Đạt Siêu cũng phải kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-xuong-tu-do-cao-muoi-nghin-met/276960/chuong-16.html