- Cậu sẽ đi cùng tớ đúng chứ? 
Thể rồi sau khi tan học, nam thần lạnh lùng nào đó cũng đi theo tôi. Nói đi cũng phải nói lại, tôi cũng chẳng tài giỏi gì lắm đâu vì là độc giả của bộ tiểu thuyết này nên mới biết có một nơi rất đẹp khi trời tối. 
Nơi đây cách trường không xa nhưng lại ngược hướng về nhà của hai đứa bọn tôi. Đi được một đoạn rồi mà vẫn chưa thấy dừng lại, Hạo Hiên nóng lòng sợ tôi sai đường nên lên tiếng hỏi. 
- Này cậu có chắc là đang đi đúng đường không vậy? 
Cậu sợ tôi dẫn đi đâu mà trông lo lắng thế, tôi đây đàng hoàng lắm biết chưa! 
Tôi liền bật cười thành tiếng khi nghe Hạo Hiên hỏi thế, cũng không quên lên tiếng để cho cậu ấy an tâm mà tin tưởng cô gái nhỏ bé này. 
- Cậu đừng lo chúng ta sắp đến rồi. 
Bầu không khí lại rơi vào im lặng, tôi đi trước và nam chính dẫn xe đạp theo sau. Mặt Trời thì ngày càng khuất bóng, một màu đỏ rực làm chói cả mắt tôi nhưng không cản được bước đi này. 
- Ú òa. Đến nơi rồi này! 
Làn gió chiều vừa hay thổi qua làm tung bay mái tóc của tôi. Nụ cười trên môi rạng ngời, đôi mắt chân thành nhìn 
Dương Hạo Hiên đang đứng bất động. Q 
Có phải là bị vẻ đẹp tri thức này của tôi đánh bại rồi không? 
Nơi mà tôi đưa Hạo Hiên đến là dốc núi phía sau trường. Tại nơi này nhìn xuống có thể thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-vo-chau-hoa-cuop-nam-chinh/3623474/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.