Buổi chiều tan học, tôi và Dương Hạo Hiên cùng nhau sải bước trên con đường mòn dần quen thuộc. Tâm trạng hai đứa hôm nay vui hẳn thường ngày. 23 
À, mà quên nữa, từ cái ngày qua nhà cậu ấy đến nay tôi đã được đi trước cậu ấy rồi, không cần phải lẽo đẽo đi theo đôi chân dài ấy nữa. Chắc là vì thói quen nên Hạo Hiên cũng chẳng thèm đôi co với tôi những chuyện nhỏ nhặt như này nữa. 
Dưới ánh nắng của hoàng hôn, tôi thấy bóng mình thật nhỏ bé khi đứng ké dáng hình của nam chính. 
Hạo Hiên cậu thích bình minh hay là hoàng hôn.Đề làm gì?Thì hỏi để biết thôi, cậu không trả lời cũng được cần gì phải dùng giọng điệu đó.Tôi trưng ra bộ mặt khó chịu, nhếch mép, trề môi tỏ thái độ ngược lại với cậu ấy. Người gì đâu chẳng biết nhẹ nhàng, dịu dàng với con gái người ta tí nào cả. 2° 
Ơ hay.... Mà từ khi nào tôi lại quan tâm tới mấy thứ vớ vẩn đó nhỉ.... Chắc tôi phải về tịnh tâm, tẩy não mình lại mới được. Chứ cái đà này tôi sẽ từ kẻ đi săn mà thành con mổi mất. 
- Không phải thế.... Vì trước đây tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó.... Nhưng mà bây giờ chắc là tôi thích hoàng hôn. 
Thà nói vậy ngay từ đâu đi có phải tốt hơn không. 
Nghe nam chính trả lời đúng ý tôi muốn thì tôi đây cũng liền thay đổi sắc mặt. Quay người lại, cười nói với người ta như chưa có chuyện gì. 
- Thật à, tớ cũng thích hoàng hôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-vo-chau-hoa-cuop-nam-chinh/3623463/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.