Cơn gió mùa thu cứ miên man kéo về, lá cây cũng dần chuyển màu vàng nhạt. Đứng dưới tán Cây Bàng cao to và những chiếc lá màu cam đỏ rực, tôi chợt nhớ đến động từ "đồ vàng" trong thơ của Tố Hữu.... Bấy giờ tôi mới biết, khung cảnh ấy nên thơ ra sao! 
- Cậu đứng ng người làm gì đấy? 
Dương Hạo Hiên từ cổng trường bước ra cùng với chiếc xe đạp yêu dấu ấy. Mới đó mà tôi ở trong thế giới này cũng khá lâu rồi và nam chính cũng dần chấp nhận cô bạn phiền phức này rồi. 
- Hạo Hiên cậu nói xem.... khi đứng dưới bầu trời này thì chúng ta thật bé nhỏ phải không? 
Cậu ấy cũng ngước mắt nhìn lên theo hướng tôi đang nhìn.... Đang trong bầu cảm xúc dâng trào thì tôi liền bàng hoàng tỉnh táo. 
Nam chính vậy mà lại đánh đầu tôi khi nghe tôi hỏi câu đó. 3° 
- Có phải cậu học văn riết rồi thế không? Về nhà thôi! 
Hứ! Đúng thì sao, ai bảo cậu chỉ tối ngày biết có lí toán hóa làm gì. Còn tôi là đứa có trái tim dễ rung cảm được chưa. Khung cảnh đẹp vậy mà đã bị cậu phá hỏng hết rồi! 
Mặc dù có chút không cam tâm nhưng tôi cũng vội vã chạy thôi đôi chân dài kìa. Ngày mai sẽ trả thù cậu sau vậy! 
Thể rồi một đêm rất nhanh đã trôi qua, tôi cũng đến trường học nhưng có tin khác đã khiến cuộc sống của Huỳnh An Nhi trở lại với nhịp sống trong tiểu thuyết. 
Cứ tưởng tôi đã có thể thành công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-vo-chau-hoa-cuop-nam-chinh/3623460/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.