Hai hôm nay Đoàn Chước có buổi phỏng vấn. Ngày phỏng vấn đó còn gần gũi với Giang Thời Tự, để cậu thắt cà vạt cho mình.
“Thật sự không đi cùng anh sao?”
“Không có hứng thú.”
Giang Thời Tự thít chặt cà vạt, Đoàn Chước “shhh” một tiếng. Tuy cậu cố ý làm như vậy nhưng vẫn sợ làm đau hắn thật, nhanh chóng nới lỏng ra cho hắn.
Mưu kế nhỏ thành công, Đoàn Chước cúi đầu hôn lên môi Giang Thời Tự. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, hàng mi dài khẽ rung khiến trái tim Đoàn Chước ngứa ngáy.
Hắn đang muốn làm thêm chút gì đó lại bị Giang Thời Tự nhẹ nhàng đẩy ra.
“Mau đi đi, tài xế đang chờ anh ở dưới xe đấy.”
Giang Thời Tự quay đầu đi, Đoàn Chước thấy rõ vành tai đỏ bừng của cậu. Việc ký hợp đồng không thể không đi, nhưng người đẹp lại quá quyến rũ.
Hắn không nhịn được, mạnh mẽ kéo Giang Thời Tự qua hôn xuống. Giang Thời Tự đánh thùm thụp vào ngực hắn hai cái, bắt đầu giục hắn mau đi đi.
“Hay là hôm nay không đi nữa?”
Giang Thời Tự ngẩng đầu nhìn hắn, hiển nhiên không tin lời hắn.
Không thất hứa, hơn nữa cũng sẽ không trễ hẹn.
Đoàn Chước nhíu mày, cọ lên chóp mũi Giang Thời Tự. Hắn cảm thấy cậu ngày càng giống một con mèo nhỏ rồi.
Về đến nhà là lại thấy nằm dựa vào bệ cửa sổ phơi nắng, hoặc là nằm trên giường lim dim ngủ, thỉnh thoảng bị hắn trêu chọc còn vươn tay gãi vài cái.
“Chỉ cần em mở miệng là anh sẽ không đi.”
Đoàn Chước cố ý trêu cậu, quả nhiên nhóc mèo quạu rồi, hung dữ đạp hắn rồi tự mình lái xe đến công ty.
Tính từ hôn lễ tới nay đã được hai năm, trong lòng Đoàn Chước vẫn có cảm giác không thật lắm.
Tài xế dưới lầu đã chờ được mấy phút, có lẽ đã quen rồi. Đoàn Chước ngẫm nghĩ, đến lúc phải tăng lương cho chú Đức rồi.
Tới giờ ghi hình, phóng viên đã có mặt ở đó từ lâu. Gọi là phỏng vấn vậy chứ thật ra chẳng khác gì buổi họp báo.
Công ty mới đưa ra thị trường, các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin, thêm vào đó là vô số lời bàn tán về hôn nhân đồng giới.
Phần đầu của cuộc phỏng vấn cũng bình thường chỉ xoay quanh vấn đề công ty là chính. Về sau, chủ đề đột nhiên xoay chuyển theo hướng kỳ quái.
“Xin chào chủ tịch Đoàn. Có tin đồn anh và sếp Giang bé đã sang nước M đăng ký kết hôn, chuyện này là thật sao?”
Những phóng viên khác rén giùm. Con người Đoàn Chước này nhìn thì hiền lành nhưng thật ra không phải loại dễ trêu vào. Lần trước nhận phỏng vấn, Đoàn thị cũng đã thông báo nghiêm cấm hỏi các vấn đề riêng tư.
Chuyện giữa hai người luôn được giữ bí mật rất kĩ, cho nên cũng trở thành đề tài cho cánh nhà báo tranh nhau thu thập tin tức.
Thoạt nhìn hôm nay tâm trạng của Đoàn Chước không tệ lắm, không lạnh lùng bỏ đi mà ôn hoà nhã nhặn trả lời.
“Phải.”
Chỉ có một chữ đã đủ làm đám phóng viên cũng đã kích động vô cùng. Những đơn vị truyền thông khác cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu rối rít đặt câu hỏi.
“Chủ tịch Đoàn, có cả tin đồn anh xuất thân từ vùng núi, là thật sao?”
“Phải.”
“Chủ tịch Đoàn, có người nói anh kết hôn với sếp Giang bé là vì danh tiếng trăm năm của nhà họ Giang, anh cảm thấy thế nào về chuyện này?”
“À.” Đoàn Chước cười nhạt một tiếng, doạ cho những người có mặt ở đây hú hồn. Đã từng nghe qua cái danh Diêm Vương sống của hắn từ lâu, không ngờ lại đáng sợ như vậy thật.
“Vậy… chủ tịch Đoàn, xin hỏi bí quyết giữ gìn tình cảm giữa anh với sếp Giang bé là gì? Có thể nói ra để mọi người tham khảo kinh nghiệm được không?”
Phóng viên kia nhận ra Đoàn Chước đang mất kiên nhẫn, vội chuyển trọng tâm sang chuyện của hắn và Giang Thời Tự.
Đoàn Chước liếc anh ta một cái, mặc dù nhìn ra được sự lươn lẹo ấy nhưng cũng không nói gì. Thật ra thì hắn có thể nói bừa một cái đáp án tiêu chuẩn như văn mẫu, nhưng khi đối mặt với ba chữ Giang Thời Tự, hắn sẽ luôn nhượng bộ vô điều kiện.
“Yêu một người thì không có đáp án tham khảo.”
Buổi phỏng vấn này được phát sóng trực tiếp, cho nên lúc Giang Thời Tự nghe được những lời này của Đoàn Chước, cậu đã khóc không thành tiếng.
Đương nhiên hắn không có đáp án tham khảo, bởi vì để đi được đến ngày hôm nay, tất cả đều là hắn đi từng bước một để có được.
Năm thứ hai đại học, khi đi qua Starbucks, nhìn thấy Đoàn Chước bị khách hàng quấy rối, áo sơ mi trắng ướt nhẹp cà phê nóng. Giang Thời Tự chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn.
Dù vậy, cuối cùng Giang Thời Tự vẫn thay hắn chi tiền giải quyết phiền phức, nhưng Đoàn Chước của bây giờ sẽ buồn biết bao khi biết hành động ngày đó của cậu.
Khách hàng kia bị cậu ném tiền vào mặt, còn hung dữ đánh vào mặt Đoàn Chước. Thứ cậu có thể dễ dàng sở hữu lại là điều Đoàn Chước cố gắng ngày đêm mới có được.
Giang Thời Tự không nói cho Đoàn Chước. Gần đây cậu thường nhớ lại thời đại học của bọn họ, mà mỗi khi nhớ tới Đoàn Chước chất phác, ngăm đen, lúc nào cũng tươi cười với cậu là cậu lại muốn khóc.
Cứ khóc vậy rồi cậu ngủ mất luôn, trong đầu đều là hình ảnh mình dành thái độ lạnh lùng cho hắn.
Cậu không theo dõi nội dung còn lại của buổi phỏng vấn, bởi vì khi nghe thấy câu “xuất thân từ vùng núi” kia, cậu đã bắt đầu thấy đau lòng rồi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, lúc Giang Thời Tự mở mắt ra đã được Đoàn Chước bế lên giường. Nhiệt độ chăn và lồng ngực Đoàn Chước ấm vô cùng, Giang Thời Tự rúc vào lòng hắn trong vô thức.
“Bé Thời, sao hôm nay lại ngủ ghế sô pha thế này?”
Đoàn Chước không biết cậu làm sao nữa, chỉ thấy gần đây cậu ngủ rất nhiều. Hắn vén tóc mái Giang Thời Tự lên rồi hôn vào trán cậu.
“Buồn ngủ.”
Giang Thời Tự nói qua loa lấy lệ, Đoàn Chước nhìn cậu hai giây, cuối cùng vẫn nhượng bộ.
“Hết cách, ai bảo em là vợ anh.”
“Gì cơ?” Giang Thời Tự không nghe rõ, hỏi lại lần nữa nhưng lần này Đoàn Chước nhăn nhó không chịu nói.
Đầu đột nhiên đau nhói, Giang Thời Tự nắm sợi dây bạc trong tay, nhìn Đoàn Chước chăm chú.
Đoàn Chước sửng sốt, cười ôm eo Giang Thời Tự.
“Biết tại sao anh lại vội vàng kết hôn thế không?”
Giang Thời Tự nhíu mày, trên mặt tỏ vẻ “đương nhiên là vì anh cực kỳ cực kỳ yêu em rồi”. Đoàn Chước nhìn nhóc mèo kiêu ngạo này, ham muốn trêu ghẹo lại nổi lên.
“Bé Thời, chồng em đã ba mươi mốt rồi.”
Đoàn Chước đáng thương nhìn cậu, mặt kiểu “anh sợ em chê anh già”. Giang Thời Tự “chậc” một tiếng, quay người ngó lơ hắn.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Giang Thời Tự, Đoàn Chước nhớ lại vành tai đỏ bừng anh nhìn thấy hồi chiều.
Chuyện lúc đó muốn làm rốt cuộc có thể thực hiện được rồi.
Hai người làm tới hơn nửa đêm, tắm rửa xong, Giang Thời Tự đã gật gù ngủ mất. Ác mộng không ngừng khiến cậu nhanh chóng tỉnh lại.
Nhìn Đoàn Chước ngủ say nằm cạnh, lòng Giang Thời Tự sinh ra cảm giác an toàn vô hình. Giang Thời Tự đưa tay sờ cặp chân mày của hắn, vươn tới hôn một cái.
Mười năm bị bỏ lỡ kia rất đáng tiếc, nhưng cậu biết mình không nên quá cố chấp với mười năm đã qua ấy.
Nếu như cậu có thể sống được đến một trăm tuổi, vậy Đoàn Chước sẽ có bảy cái mười năm cho mình. Một cái đổi lấy bảy cái, không hề thiệt chút nào.
Cậu bị cái suy nghĩ này của bản thân chọc cười, nghịch ngợm cọ tới cọ lui trong ngực Đoàn Chước.
Đoàn Chước bị cậu khua tỉnh, nhéo phần thịt ngày càng mũm mĩm trên mặt cậu.
“Không ngủ được? Ừm, tiếp tục nhé?”