Giang Thời Tự ngồi một mình trong quán rượu hai ngày, công ty cũng không đến. Trạng thái của cậu lúc này chẳng khác nào “vò mẻ chẳng sợ nứt”.(*)
“Phá quán tử phá suất” (破罐子破摔的状态) theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.
Năm sáu tuổi ấy quyết định tài trợ cho Đoàn Tiểu Chước, cậu cho rằng đây là chuyện đúng đắn nhất mà cậu từng làm.
Đoàn Tiểu Chước là người bạn đầu tiên, cũng là người bạn duy nhất của cậu.
Tình yêu thương và cách giáo dục của bố mẹ khiến cho Giang Thời Tự trở thành một cá thể đầy mâu thuẫn.
“Tiểu Tự, lấy chút tiền tiêu vặt ra tài trợ cho bạn nhỏ vùng núi được không?”
Cái gì cậu cũng có cho nên cậu không tiếc.
“Vâng.”
Trước kia cậu cho rằng bố mẹ làm vậy là muốn dạy cậu thành người lương thiện, sau mới biết đây là chuyện khiến nhà họ Giang nở mày nở mặt.
Xem kìa, trẻ con nhà họ Giang đã biết làm từ thiện rồi đấy, quả thật xứng đáng là gia đình danh giá nhất thành phố S.
Nghe qua nhiều lời khen ngợi giả tạo của người khác rồi, Giang Thời Tự đã biết học cách nhìn nét mặt của đối phương ngay từ nhỏ.
Do quá lanh lợi nên cậu không có lấy một người bạn cùng lứa.
Cậu không cho rằng suy đoán của bản thân là sai, chỉ đơn giản cảm thấy thiên tài nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-an-tham-khao/3169653/chuong-7.html