Gần đây Đoàn Chước tăng ca, thỉnh thoảng sẽ về nhà muộn. Nếu Giang Thời Tự nói không giận là nói dối, cho nên lúc ngủ cố ý dịch ra ngoài.
“Bé Thời ngoan, giận rồi sao?”
Giang Thời Tự nghe thấy cách gọi này thì ngượng phát hoảng. Cậu cũng sắp ba mươi tuổi rồi mà Đoàn Chước vẫn coi cậu như trẻ con.
“Đừng gọi em như vậy, không xấu hổ hả?”
Nói thì nói như vậy nhưng cậu vẫn hơi hưởng thụ, nói một đằng làm một nẻo mà chui vào lòng Đoàn Chước. Hắn khẽ cười, cúi đầu xuống gọi nhỏ một tiếng bên tai cậu:
“Vậy… anh Thời Tự ơi?”
Giang Thời Tự ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt cứng đờ. Lúc nghe thấy hắn gọi như vậy, sợi dây lý trí của cậu đứt phựt, liều mạng ôm lấy cổ Đoàn Chước rồi hôn xuống.
… (sensor 10 nghìn chữ)
Ngày hôm sau khi Giang Thời Tự tỉnh dậy cũng không tính là sớm nữa, nhưng thấy người bên cạnh đã rời đi thì không khỏi mất mát trong lòng.
Ngược lại cậu cũng không rảnh rỗi gì, chỉ là hầu hết các công việc trong công ty đều đã được xử lý ổn thoả từ trước rồi. Gọi đồ ăn bên ngoài về rồi bỏ vào cặp lồng, Giang Thời Tự xách tới công ty Đoàn Chước.
Lúc vào phòng làm việc, Đoàn Chước vẫn còn đang bận bịu, trong lòng Giang Thời Tự chua chết đi được.
Công việc công việc, chỉ biết mỗi công việc thôi, mình tới mà cũng chẳng biết.
Cậu còn đang nghĩ thế thì Đoàn Chước đã ngẩng đầu lên.
“Bé cưng, em tới rồi.”
“Hừ.”
Giang Thời Tự đi tới, đặt cái hộp cơm lên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dap-an-tham-khao/246986/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.