Chương trước
Chương sau
Hôm sau.

Tiên khách cư, cạnh hồ nước trong sân nhỏ.

Ở đại sảnh, Thuỷ Mặc Tử và Tiêu Thần ngồi trên cao. Phía dưới Lý Sất Thiên cùng mười lăm vị trưởng lão theo thứ tự ngồi xuống.

Ở bên ngoài bốn mươi bảy tu sĩ Kim Đan kỳ đứng yên.

Sắc mặt tất cả đều âm trầm, không khí ngưng trọng.

- Đại lễ tông môn tấn chức, mặc dù Cấm Thiên tông ngăn trở, Vạn Ma tông ta cũng không thể lùi bước. Cơ hội như vậy, tông môn ta đã chờ đợi mấy trăm năm, cho dù chỉ có nửa điểm cơ hội cũng phải nắm chặt, không thể tuyệt vọng mà buông bỏ.

- Xuất phát.

Thuỷ Mặc Tử giọng điệu trầm ổn như cũ nhưng sâu trong tròng mắt lại là một mảnh chua sót. Hiển nhiên cũng nhìn ra cục diện hôm nay thực không tốt.

Tiêu Thần sắc mặt bình tĩnh, chưa từng lộ ra chút dị sắc nào. Tròng mắt đen nhánh ôn hoà lại làm cho người ta có cảm giác trầm ổn, tựa như bất kỳ khó khăn nào cũng không làm khó được hắn.

Hai người đi trước, tiếp đó là Lý Sất Thiên cùng mười lăm vị trưởng lão, sau cùng là bốn mươi bảy đệ tử Kim Đan kỳ trầm mặc đi về phía trước.

Bên trong tiên khách cư, nhóm người Vạn Ma tông hấp dẫn vô số ánh mắt, phần lớn đều lộ ra vẻ kính nể. Sự tình đêm qua hiện giờ đã truyền khắp cả Cấm Thiên thành. Vạn Ma tông vì đòi lại công đạo cho đệ tử tông môn mà đắc tội với Cấm Thiên tông, buông tha cho lần tông môn tấn chức này. Tuy một số kẻ cho là ngu xuẩn, nhưng phần lớn tu sĩ trong lòng vẫn âm thầm kính nể. Dù sao quyết đoán như vậy, tông môn tầm thường tuyệt không làm được.

Ra khỏi tiên khách cư, từ sớm đã có tu sĩ Cấm Thiên tông đợi ở đó, sắc mặt lãnh đạm, không nói một lời nào đi phía trước dẫn đường, khoé miệng cười lạnh. Dám trêu chọc Cấm Thiên tông bọn hắn, đại lễ tông môn tấn chức, Vạn Ma tông đừng hòng thành công!

. . . . .

Cấm Thiên tông được cả đại lục công nhận là đệ nhất tông môn, kiến trúc sơn môn tự nhiên vô cùng khí thế.

Núi mặc dù không cao, chỉ chừng nghìn trượng nhưng lại có vô số cấm chế ba động, đủ khiến người người biến sắc.

Ở chân núi, cự thạch cắm xuống đất, khắc hai chữ Cấm Thiên. Phong thái cổ xưa không có gì lạ, thần thức quét qua cũng không cảm ứng được nửa điểm khác thường. Nhưng ánh mắt của Tiêu Thần quét qua thì sắc mặt khẽ biến, tròng mắt lộ ra vẻ cẩn thận. Trong mắt hắn, hai chữ Cấm Thiên này do vô số cấm đạo phù văn nhỏ bé tạo thành, chi chít không ngừng chuyển động, mơ hồ liên hệ với nhau, lại có ba động khó nắm bắt truyền ra, lộ ra khí tức huỷ diệt.

Cự thạch này không đơn giản. Trong đó bố trí cấm chế lợi hại, một khi phát động, uy năng nhất định cực kỳ kinh người.

- Cấm Thiên tông lấy cấm nhập đạo, phong thiên cấm địa, quả thật là phi thường.

Tiêu Thần mục quang loé lên, đáy mắt lộ ra kính nể. Cấm Thiên tông này che dấu cấm chế thật tốt. Vô số cấm chế liên tiếp, nối liền với nhau, tạo thành một trận pháp tổng thể khổng lồ. Một mình kích phát cũng có thể phát động hoàn toàn, mở ra tất cả cấm chế, phóng thích một năng lượng khổng lồ.

Chỉ bằng cấm chế đại trận này đủ để ngăn cản tu sĩ Bất Trụy, bảo vệ tông môn an toàn.

Kiểm nghiệm thân phận, dưới sự hướng dẫn của tu sĩ Cấm Thiên tông, Tiêu Thần đợi người đi hết, vẫn chưa tiến nhập vào trong cấm chế.

Bước lên một bước, ngày đêm khác biệt, tầm mắt đột nhiên kéo dài, phóng mắt không thấy cuối.

Núi non san sát, cao ngất hiểm trở, cấm chế linh quang loé lên, vô cùng khí thế. Thác nước màu đen, ầm ầm đổ xuống,làm nổi lên hoa nước đầy trời. Rừng già tịch mịch, dòng nước giăng đầy núi, cành lá rậm rạp. Kỳ trân dị thú, gầm rít liên tục, đi lại giữa rừng núi, bay giữa trời cao.

- Không gian cấm chế!

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, con ngươi co rút kịch liệt, lộ ra vẻ khiếp sợ.

Thi triển thủ đoạn đại thần thông, dựa vào uy năng của cấm chế, kéo dài không gian, khiến cho một tấc vuông có thể trở thành rộng lớn gấp hàng vạn hàng nghìn lần. Sự tình như vậy, sách cổ vốn đã ghi lại thần thông huyền diệu này, nhưng những gì trước mắt này cũng là không có thực.

Cấm Thiên tông sơn môn nhìn vô cùng bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa càn khôn!

Một phiến Thiên Địa bao la bát ngát, phóng mắt chẳng thấy điểm cuối này đều thuộc sở hữu của Cấm Thiên tông.

Số lượng như thế thật là kinh người.

Tiêu Thần hít sâu một hơi, khôi phục lại bình tĩnh, đem tâm tình kích động trong lòng áp chế xuống, chân mày hơi nhíu lại, thực lực Cấm Thiên tông này quả thật rất mạnh mẽ.

Một lát sau, đám người Thuỷ Mặc Tử mới hoàn hồn lại, nhìn nhau, trong lòng rung động.

Vẻ mặt tu sĩ Cấm Thiên tông đi trước dẫn đường bình tĩnh, không lộ ra nửa điểm khác thường, hiển nhiên đã đoán trước được phản ứng của nhóm người Vạn Ma tông.

- Chư vị đạo hữu, tiến vào nơi này chính là nội bộ Cấm Thiên tông ta, cấm chế trùng trùng điệp điệp nguy hiểm vô cùng, thỉnh chư vị theo sát tại hạ, tránh dẫn phát cấm chế.

Giọng điệu không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, trầm ổn đúng mực.

Nói xong liền độn quang bay đi. Một lát sau, một ngọn núi nguy nga xuất hiện trong tầm mắt. Ngọn núi cực cao, lọt vào cả tầng mây, vô số cung điện được dựng lên trên đó, mây mù bao quanh, như ẩn như hiện, giống như chỗ ở của tiên nhân, làm người ta sinh lòng kính sợ.

Những ngọn núi xung quanh thấp hơn, giống như bảo vệ chủ phong bên trong, càng thêm mấy phần khí thế.

Ở trước núi là mười mấy lão giả lăng không mà đứng, tất cả đều mặc trường bào cao quý, rất uy nghi, tu vi đều là Nguyên Anh hậu kỳ.

Tu sĩ Cấm Thiên tông dẫn đường tiến lên kính cẩn thi lễ, nói nhỏ vài câu, xoay người độn quang rời đi.

Mấy tức sau, một lão giả tiến lên, ôm quyền thi lễ.

- Lão phu là Trưởng lão Huyền Thiên của Cấm Thiên tông, ra mắt Thuỷ Mặc Tử tiền bối, Tiêu Thần tiền bối cùng chư vị đạo hữu Vạn Ma tông. Nay đại lễ tông môn tấn chức cử hành tại chủ phong Cấm Thiên tông.

- Vừa nói hắn vừa lấy ra trong túi trữ vật mấy miếng ngọc điệp, hai tay đưa lên.

- Ngọc điệp này bên trong niêm phong một cấm chế nhỏ, có thể sử dụng trong ba ngày, có vật này mới có thể tiến vào chủ phong, nếu không sẽ bị cấm chế giết chết.

Thuỷ Mặc Tử nhận lấy, khẽ gật đầu, phân phát xuống.

Tiêu Thần ánh mắt loé lên, thần thức quét qua cũng không phát hiện điều dị thường mới đem giắt bên hông.

- Hai vị tiền bối cùng chư vị đạo hữu đi theo lão phu.

Nói xong, Huyền Thiên Tử xoay người dùng độn quang bay đi tới chủ phong, Tiêu Thần cùng tu sĩ Vạn Ma tông theo sau.

. . . . .

Trên đỉnh chủ phong Cấm Thiên tông dựng một quảng trường, tên viết lên trời. Một bước lên trời, vào chủ Trung Châu, trở thành đệ nhất thế lực.

Đại lễ tông môn tấn chức nhiệm kỳ trước cũng là cử hành ở đây.

Xung quanh quảng trường, một trăm tu sĩ Cấm Thiên tông đứng thẳng như tiêu thương, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời, khí tức toả ra, tất cả đều là tu sĩ Kim Đan kỳ.

Trên đài cao, mấy trăm cái bàn được trang trí lộng lẫy được đặt theo thứ tự dùng tiếp đãi tu sĩ các tong phái.

Danh sách sắp xếp này cũng không cố định. Các tông môn tranh đoạt bằng thực lực, càng sắp ở phía trước thì xếp hạng càng cao, địa vị càng khiến người ta tôn sùng. Hai bên mặt bàn chính giữa đặt ghế ngồi hoa mỹ, là chỗ dành cho khách quý, nhưng bây giờ còn chưa có người nào đến.

Nhóm người Vạn Ma tông đến, trong quảng trường đã có không ít tu sĩ, các tông môn họp thành một đoàn, ánh mắt vừa quét tới đã thu hồi, cũng không nhìn nhiều, tránh dẫn tới hiểu lầm.

Thuỷ Mặc Tử, Tiêu Thần cùng tu sĩ Vạn Ma tông đáp xuống một góc ở quảng trường, Huyền Thiên Tử cáo từ rời đi.

- Ha ha, chư vị đạo hữu Vạn Ma tông đã tới rồi sao? Tại hạ còn tưởng rằng qua sự tình ngày hôm qua, các ngươi sẽ tự động buông tha tư cách lần tông môn tấn chức này, ảo não mà trở về Bắc Châu, hay là nghĩ bổn tông coi thường can đảm của chư vị đạo hữu, thật không sợ chết sao?

Tiếng cười lạnh truyền đến, không cần nhìn cũng biết hắn chính là Ngự Đạo tông Thương Khung đạo nhân.

- Sư huynh sai rồi, sư đệ lại cảm thấy như vậy vô cùng tốt. Nếu Vạn Ma tông hôm nay không đến thì chúng ta sao có thể thưởng thức kịch hay. Nghe nói Tông chủ Vô Cực Tử của Cấm Thiên tông sẽ đích thân xuất thủ, không biết Vạn Ma tông phái người nào ra sân chịu chết? Điều này sư đệ cũng thật tò mò a.

Hàn Nguyệt chân nhân cười lạnh nói.

Ngự Đạo tông cùng Vạn Ma tông vốn là tử địch. Chuyện hôm qua truyền ra tự nhiên hai người cực kỳ hưng phấn.

Thuỷ Mặc Tử sắc mặt khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.

Thương Khung đạo nhân cũng lạnh lùng nhìn, trong mắt hàn quang loé lên.

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Cấm Thiên tông thế mạnh, Vạn Ma tông cam bái hạ phong tự nhận không phải là đối thủ. Mặc dù đánh mất tư cách tấn chức tông môn lần này trong lòng cũng không có nửa lời oán hận. Nhưng Vạn Ma tông ta hành sự, khi nào đến phiên hai người các ngươi chỉ chỉ điểm điểm như vậy, như thế coi sao được. Ngự Đạo tông các ngươi mặc dù thực lực không kém, nhưng vẫn chưa đủ tư cách khoe khoang uy phong với Vạn Ma tông.

Ngữ khí bình thản nhưng có thể cảm thấy rõ ràng hàn khí trong đó.

Thương Khung đạo nhân cùng Ngự Đạo tông tu sĩ sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, không khí nhất thời trở nên cực kỳ căng thẳng.

Nhưng đang ở chủ phong của Cấm Thiên tông, song phương trong lòng đều có điều kiêng kỵ, cũng không có hành động khác thường. Biến cố ở đây hấp dẫn vô số ánh mắt của các tu sĩ, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Dù sao các thế lực bên ngoài Trung Châu lại dám cùng Trung Châu tông môn khiêu chiến, sự tình như vậy đã ít lại càng thêm ít.

- Miệng lưỡi lợi hại, đợi đến đại lễ tông môn tấn chức, lão phu tất sẽ tự mình xuất thủ, hảo hảo giáo huấn ngươi.

Thương Khung đạo nhân cười lạnh không dứt.

Tiêu Thần ánh mắt loé lên, thản nhiên nói:

- Tiêu Thần xin đợi.

Giọng điệu trầm ổn, không có nửa điểm sợ sệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.