Chương trước
Chương sau
Tiêu Thần im lặng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Sự tình hôm nay chắc đạo hữu đã biết, không cần Tiêu Thần thuật lại. Ta chỉ hỏi Vô Cực Tử đạo hữu một câu, có nên giết hắn hay không?

Vô Cực Tử nhíu mày, than nhẹ.

- Nên giết.

Giọng nói như chém đinh chặt sắt, không chút chần chờ.

- Nhưng là lão phu hi vọng thay hắn nhận một cái nhân tình, mong chư vị đạo hữu Vạn Ma tông không truy cứu. Lão phu cam đoan sau này sẽ quản giáo hắn, tuyệt đối không mặc hắn làm xằng làm bậy.

Giọng điệu thành khẩn, mặc dù thanh âm bình thản nhưng lại có một luồng phong phạm, bất giác làm người ta sinh lòng tin tưởng.

Tiêu Thần trầm ngâm chốc lát rồi ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Tiêu Thần tin tưởng lời nói của Vô Cực Tử đạo hữu. Nhưng bây giờ nói lời này không phải đã muộn sao. Nếu chuyện này bỏ qua, ba đệ tử Vạn Ma tông ta chẳng phải là chết oan sao? Ta còn mặt mũi gì mà đối mặt với tông môn tu sĩ? Sự tình ngày hôm nay, không thể bỏ qua được.

Nói tới đây Tiêu Thần hơi dừng lại, đáy mắt loé lên lệ mang.

- Dĩ nhiên, thực lực của Cấm Thiên tông đủ để bảo hộ hắn, Vạn Ma tông ta cũng không thể làm gì. Nhưng sự tình hôm nay truyền ra, thế nhân tự có công đạo. Mà thù hận này, Vạn Ma tông ta cũng không quên, sẽ khắc ghi trong lòng.

Đối mặt với Vô Cực Tử, Tiêu Thần thái độ vẫn cường ngạnh như cũ, không có nửa điểm lùi bước.

Vô Cực Tử cau mày, ánh mắt càng trở nên phức tạp, chần chờ hồi lâu không nói. Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt ôn hoà rơi trên người Phương Vũ.

- Đây là lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt, mấy năm nay cuộc sống quá hoàn hảo sao?

Phương Vũ sắc mặt trắng bệch, nghe vậy thì gật đầu lia lịa. Mười mấy năm trước hắn sống cùng mẫu thân ở một thôn xóm nào đó trong núi. Sau khi mẫu thân qua đời ba ngày, Phương Vũ qu ẳng cho mẫu thân lâm chung cho một tấm phiến ngọc tinh mỹ. Một ngày sau, có ba tu sĩ Cấm Thiên tông tìm đến, đưa hắn tới Cấm Thiên thành. Từ đầu đến cuối không có ai nói với hắn cái gì. Nhưng Phương Vũ biết, Cấm Thiên tông là chỗ dựa của hắn. Vô luận hắn có yêu cầu gì, bọn họ đều thoả mãn.

Sau này Phương Vũ dần dần biết được thế gian này có một loại người là tu chân giả. Họ có lực lượng mạnh mẽ, thọ nguyên dài lâu, phi thiên độn địa, bài sơn đảo hải, không gì không làm được. Hắn muốn tu luyện, nhưng bởi vì nguyên nhân thể chất, hắn cả đời không thể nào có được tư cách tu tiên. Lúc đầu Phương Vũ trong lòng cực kỳ thống khổ, không cam lòng, cho nên hắn bắt đầu chơi nữ nhân. Nữ nhân ở đây không phải là những nữ tử tầm thường mà là nữ tu sĩ. Nhìn tiên nữ cao cao tại thượng uyển chuyển hầu hạ ở hạ thân hắn, Phương Vũ trong lòng tràn đầy thoả mãn. Lâu ngày tính tình hắn càng trở nên quái đản, bá đạo, coi trọng nữ tử nào cũng bằng mọi cách thu vào tay. Bởi vì hắn có Cấm Thiên tông làm hậu thuẫn, nạn nhân cho dù không cam lòng nhưng cũng không dám ho he. Như vậy càng khiến hắn kiêu căng, không thể dạy dỗ cho tới hôm nay.

Vô Cực Tử sắc mặt ôn hoà, trong đôi mắt thần sắc cực kỳ phức tạp.

- Những việc ngươi làm mấy năm nay bổn tông đều biết. Mặc dù phía dưới có rất nhiều người giúp ngươi giấu diếm, nhưng đều không qua khỏi mắt ta.

- Ngươi, quả thật rất kỳ lạ.

"Phàm tục cả đời, vội vã trăm năm, bổn tôn ý muốn cho ngươi an ổn hưởng lạc cả đời, nhưng ý niệm như vậy, chung quy không thể thực hiện. Cục diện hôm nay, bổn tông cũng có trách nhiệm, không dạy dỗ ngươi tốt, cùng mẫu thân gặp mặt dưới đó, chớ làm cho nàng hận ta.

Nói xong liền đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Thuỷ Mặc Tử và Tiêu Thần chắp tay nói:

- Sự tình hôm nay, Cấm Thiên tông ta không hề nhúng tay nữa. Hắn sống hay chết tuỳ hai vị đạo hữu xử trí.

Nhưng thân là phụ thân, mười mấy năm qua chưa từng tận tâm làm tròn trách nhiệm, mặc dù hắn quả thật đáng chết nhưng dù sao cũng là huyết mạch của bổn tông. Nếu hai vị đạo hữu nguyện để lại một con đường sống, bổn tông trong lòng cảm kích vô cùng, đại lễ tông môn tấn chức tất nhiên sẽ giúp Vạn Ma tông một tay coi như là báo đáp. Nếu không... tuy không phải chủ ý nhưng cũng sẽ xuất thủ ngăn Vạn Ma tông ngươi tấn chức. Sự tình trong này bổn tông đã nói rõ, mong hai vị đạo hữu nghĩ lại.

Ánh mắt Vô Cực Tử khôi phục nhìn Phương Vũ nói, thở dài một tiếng, bước một bước, thân ảnh biến mất.

Tiêu Thần cùng Thuỷ Mặc Tử liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra sự ngưng trọng trong mắt đối phương. Phương Vũ này là nhi tử của Vô Cực Tử, chuyện này nằm ngoài dự liệu của hai người. Mặc dù Vô Cực Tử thu tay nhưng cũng đã nói rõ, nếu hai người họ giết chết Phương Vũ thì tông môn tấn chức Cấm Thiên tông sẽ xuất thủ ngăn trở. Hơn nữa về sau, quan hệ giữa hai tông môn sẽ cực kỳ căng thẳng.

Cấm Thành Tử tiến lên. Năm đó hắn là một trong ba tu sĩ đón Phương Vũ, cực kỳ rõ ràng ẩn tình trong này.

- Hai vị tiền bối đã minh bạch tại sao Cấm Thiên tông lại xuất thủ bảo hộ người này rồi chứ? Bình tĩnh mà xem xét, sự tình nhi tử của tông chủ làm ra thật đáng chết, nhưng tại hạ xin khuyên hai vị một câu, chớ nên hạ sát thủ. Nếu không lần Vạn Ma tông tấn chức này, chắc chắn không có hi vọng.

Người này ngữ khí trầm trọng nhưng cũng có chút chân thành.

Giữa sân, Lý Sất Thiên cùng Vạn Ma tông tu sĩ đã đến, giờ phút này tất cả đều trầm mặc.

Gầm gừ, Lý Sất Thiên cùng đệ tử lộ ra vẻ không cam lòng nhưng cũng không dám nhiều lời.

Thuỷ Mặc Tử mục quang loé lên, sắc mặt âm tình bất định, hiển nhiên trong lòng đang cấp tốc suy nghĩ.

Tiêu Thần không nói rồi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

- Thuỷ Mặc Tử đạo hữu, Vạn Ma tông ta nếu vì tông môn tấn chức, cố kỵ bối cảnh của hắn, bỏ qua cho người tàn sát đệ tử, cho dù tấn chức thành công, ta lại có mặt mũi nào nhìn đệ tử tông môn. Ngày sau phải chăng tất cả những thế lực khác lấn át Vạn Ma tông tu sĩ ta, chỉ cần bối cảnh thâm hậu thì chúng ta liền thối lui.

- Tiêu Thần tuy xuất thân không phải từ Vạn Ma tông nhưng cũng biết, giữ vững tông môn cường tịnh bất suy, thực lực trọng yếu nhưng phải tâm, lực lượng đoàn kết, tông môn trên dưới một lòng mới có thể đi xa hơn. Nếu chúng ta vì ích lợi của tông môn, không quan tâm sống chết của đệ tử trong tông mà tấn chức trở thành Trung Châu tông môn, cũng sẽ mất đi tín nhiệm của đệ tử với tông môn, trong tương lai rất khó trở nên cường đại. Hôm nay, Vạn Ma tông ta cho dù buông tha lần tông môn tấn chức này, cũng vì môn hạ đệ tử báo thù. Nếu không thì lòng người nguội lạnh, dao động căn nguyên của tông môn. Chuyện này xử trí thế nào, mong Thuỷ Mặc Tử đạo hữu nghĩ lại.

Thanh âm truyền ra nghe như tiếng rít khiến tu sĩ Kim Đan kỳ đỏ mắt. Lúc trước kính sợ Tiêu Thần là bởi vì tu vi, hôm nay đều là phát ra từ nội tâm.

Phịch!

Bốn mươi bảy tu sĩ Kim Đan kỳ quỳ xuống, gầm nhẹ:

- Thỉnh trưởng lão làm chủ, đòi lại công đạo cho đồng môn đã chết.

Thanh âm quyết liệt, giống như sấm rền, ầm ầm vang dội.

Lý Sất Thiên cùng mười lăm vị trưởng lão yên lặng không nói, trong ống tay áo nắm tay nắm chặt lại.

- Trưởng lão, Sất Thiên thân là Vạn Ma tông tông chủ, tuy muốn hoàn thành nguyện vọng của chư vị sư tổ, vào chủ Trung Châu, nhưng nếu là lấy phương thức như thế hoàn thành trong lòng ta cũng không muốn. Nếu không ngày sau xuống hoàng tuyền thì còn đâu thể diện mà đối mặt với chư vị tổ sư. Hôm nay, Sất Thiên thỉnh trưởng lão làm chủ, đòi lại công đạo cho đệ tử đã chết.

Đằng sau hắn, mười lăm vị trưởng lão không một tiếng động quỳ xuống.

Thuỷ Mặc Tử chậm rãi nhắm mắt. Sắp hoàn thành tâm nguyện mà bây giờ lại buông bỏ, trong lòng hắn cực kỳ không cam lòng. Nhưng theo lời Tiêu Thần nói, nếu là vì vậy mà làm lòng người nguội lạnh, cho dù trở thành Trung Châu tông môn lại có thể thế nào?

Mở mắt, lệ mang loé lên, sát cơ tung hoành.

- Bất luận người phương nào, làm tổn thương đệ tử Vạn Ma tông ta đều phải trả giá. Cho dù lần tông môn tấn chức này thất bại, lão phu cũng nên vì đệ tử đã chết mà báo thù. Phương Vũ này, hôm nay sẽ phải chết!

Nói xong, đông đảo tu sĩ đều trầm mặc không nói nhưng ánh mắt lưu chuyển, cũng là càng thêm mấy phần kính nể.

Cấm Thành Tử sắc ặt phức tạp, thở dài một tiếng. Hắn cũng không nhiều lời, đem đệ tử Cấm Thiên tông thối lui.

Phương Vũ sắc mặt lộ ra vẻ sầu thảm, cũng biết hôm nay không nghi ngờ là hắn phải chết.

- Giết đi! Giết đi! Giết ta, Vạn Ma tông các ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng tiến vào Trung Châu! Phụ thân, ngươi cho rằng ngần này năm ta không biết, nhưng ngươi có biết mẫu thân trước khi lâm chung đã đem hết thảy toàn bộ nói cho ta. Phương Vũ ra vẻ không biết, chẳng qua là không muốn cho người khác biết, ngươi đường đường chưởng môn Cấm Thiên tông lại có một đứa con phế vật thân thể không cách nào tàng trữ linh khí, một phàm nhân mà ai cũng có thể làm cho nhục nhã! Hôm nay ta chết không nửa điểm tiếc nuối. Cả đời ta so với phàm nhân thế tục trăm năm đặc sắc hơn nhiều.

Nói xong đập đầu xuống đất, máu tuôn như suối, khí tuyệt tại chỗ mà chết.

Trong hư không một tiếng thở dài truyền ta, không gian gợn sóng, thi thể Phương Vũ liền biến mất.

- Bản tông cũng không xuất thủ khi dễ các ngươi. Đại lễ tông môn tấn chức, các ngươi tự cầu phúc.

Thanh âm bình thản, vang vọng trong không gian.

Thuỷ Mặc Tử cùng Vạn Ma tông tu sĩ yên lặng không nói.

Cấm Thiên tông xuất thủ ngăn trở, lần tông môn tấn chức này đã không còn người nào ôm lấy hi vọng.

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh, không chút nào tỏ vẻ khác thường.

- Đại lễ tông môn tấn chức, Vạn Ma tông xin đợi Vô Cực Tử đạo hữu chỉ giáo.

Thanh âm trong trẻo, không chút sợ hãi.

Thuỷ Mặc Tử cười dài.

- Ngày mai, Vạn Ma tông xin đợi Vô Cực Tử đạo hữu chỉ giáo!

Lý Sất Thiên cùng mười lăm vị trưởng lão, bốn mươi bảy đệ tử Kim Đan kỳ gầm nhẹ.

- Vạn Ma tông xin đợi Vô Cực Tử tiền bối chỉ giáo.

Tiếng gầm cuồn cuộn, xông lên tận trời, tràn ngập cả phiến không gian.

Một cỗ đại thế cứ vậy sinh ra
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.