Chương trước
Chương sau
Thủy Mặc Tử cất bước đi vào, chắp tay nói:

- Tiêu Thần trưởng lão, mười ngày đã qua, cách tông môn tấn cấp đại điển chỉ còn hai ngày, chúng ta phải lên đường thôi.

Nói xong ánh mắt quét qua, dừng lại ở khoáng thạch trên mặt đất, khẽ nhíu mày,

- Tại sao Tiêu trưởng lão vẫn chưa thu lại?

- Chúng ta không còn nhiều thời gian, e rằng không thể đợi thêm nữa rồi

Tiêu Thần gật đầu, hơi trầm ngân, nói:

- Thủy Mặc tử đạo hữu, trong khoáng thạch này có một kiện bảo vật của Tiêu Thần, hiện tại đang tế luyện, chẳng biết lúc nào mới xong. Hôm nay chúng ta tới Trung Châu trước, vật này tạm thời để ở đây, đợi ngày sau Tiêu Thần quay trở lại sẽ tới đây lấy.

- Trước mắt như vậy cũng tốt.

Thủy Mặc Tử gật đầu,

- Tiêu trưởng lão yên tâm, ở trong cấm địa Vạn Ma Tông của ta, mặc dù không có Bất Trụy tu sĩ, nhưng cũng đừng kẻ nào mơ tưởng vào được, vật này Vạn Ma Tông ta chắc chắn bảo toàn đầy đủ, đợi Tiêu trưởng lão tới lấy.

Tiêu Thần chắp tay nói:

- Đã làm phiền rồi. Đi thôi!

Tiêu Thần liếc qua khoáng thạch kia một lần, liền đi theo phía sau Thủy Mặc Tử, độn quang lóe lên, thân ảnh biến mất không chút dấu vết.

……..

Vạn Ma Tông chủ điện.

Vạn Ma Tông tông chủ Lý Sất Thiên đang mặc một bộ hắc bào, kiểu dáng rộng rãi, có thêu Ma Long, chân đạp Ma Vân, vô cùng khí thế. Từ trong cơ thể kia tán phát ra khí thế cường hãn lạnh lẽo, bá đạo độc tôn trong thiên địa.

Bên dưới, mười lăm trưởng lão cùng mặc hắc bào, sắc mặt trang trọng, vẫn như cũ khó nén nổi ngọn lửa hừng hực trong mắt.

Bởi vì hôm nay, Vạn Ma Tông bọn họ muốn đi Trung Châu, tham gia tông môn tấn chức đại điển, hoàn thành sự kiện tấn chức hoa lệ nhất, nhập chủ Trung Châu! Ngày này Vạn Ma Tông đã chờ đợi mấy trăm năm, hôm nay, rốt cục cũng đến. Nói đến việc này cũng là không ai ngờ được. Tháng trước một tu sĩ ngang trời xuất thế, không chỉ giải trừ nguy cơ cho Vạn Ma Tông, hôm nay lại tiếp tục giúp Vạn Ma Tông tiến thêm một bước, trở thành thế lực đứng đầu thế gian!

Ân huệ này, tất cả Vạn Ma Tông tu sĩ đều ghi nhớ trong lòng, phát ra cảm kích từ tâm can.

Vào thời khắc này , không gian bên trong chủ điện giao động, hai đạo tử bào hiện lên, tôn quý vô cùng, trong cơ thể hơi thở ba động, mơ hồ phát ra khí tức hủy diệt.

Thủy Mặc Tử, Tiêu Thần sóng vai mà đi, mỗi một bước, đại thế trong cơ thể lại xuất ra ngoài một phần, xông thẳng lên trời, tràn ngập tứ phương .

Lên tới ghế thủ tọa, hai người dừng lại, cũng chưa ngồi xuống ngay.

Lý Sất Thiên cùng mười lăm trưởng lão nhất tề tiến lên , quỳ một gói xuống, cung kính hành lễ:

- Chúng đệ tử bái kiến Thái Thượng trưởng lão!

Thủy Mặc Tử lộ vẻ nghiêm nghị, tay áo phất lên:

- Miễn lễ!

Lý Sất Thiên cùng mười lăm trưởng lão đứng dậy, kính cẩn chia ra đứng hai bên.

- Vạn Ma Tông ta ẩn nhẫn ở Bắc Châu mấy trăm năm, hôm nay rốt cục đến lúc giao long hóa rồng, tông môn tấn chức đại điển lần này, ta nhất định phải đánh một trận, hoàn thành ý nguyện các vị sư tổ, trở thành một thế lực của Trung Châu, là một tông môn đệ nhất thiên hạ, lần này, ai cũng không thể ngăn cản Vạn Ma Tông ta quật khởi.

Thủy Mặc Tử sắc mặt lạnh lùng, gần như thét lên một tiếng, thanh âm vang dội khắp Vạn Ma sơn, phạm vi phải đến hàng trăm dặm cũng có thể nghe rõ ràng.

- Trước mắt Vạn Ma Tông ta có cơ duyên này, có thể nhập chủ Trung Châu, các ngươi trong lòng phải nhớ kỹ, ân đức này là Tiêu trưởng lão tặng cho , điểm này Vạn Ma Tông tu sĩ vĩnh viễn không thể quên. Hôm nay, các ngươi cùng ta hướng Tiêu trưởng lão lạy một lạy để tỏ lòng biết ơn trước.

Dứt lờ, Thủy Mặc Tử xoay người, sắc mặt nghiêm nghị, ôm quyền thật sâu thi lễ,

- Vạn Ma Tông tu sĩ, bái tạ đại ân của Tiêu Thần trưởng lão!

Sau đó , Lý Sất Thiên cùng mười lăm trưởng lão quỳ một gối xuống, nói:

- Vạn Ma Tông tu sĩ, bái tạ đại ân của Tiêu Thần trưởng lão.

Ngoài điện, trong Vạn Ma sơn vô số tu sĩ sắc mặt nóng lên, lộ ra vẻ kích động, rối rít quỳ gối, nhất tề hô lên:

- Vạn Ma Tông tu sĩ, bái tạ đại ân của Tiêu Thần trưởng lão.

Vạn người đồng thanh, tiếng hô như những đợt sóng cuồn cuồn vỗ thẳng lên trời xanh, Vạn Ma Tông trong nháy mắt ngưng tụ một cỗ đại thế to lớn, tràn đầy uy lực, không gì có thể chống đỡ.

Tâm tư Tiêu Thần cũng rất kích động, mặc dù tình cảm với Vạn Ma Tông không phải quá sâu đậm, nhưng giờ phút này cũng chịu ảnh hưởng của khí thế kia.

- Tiêu Thần tuy không xuất thân từ Vạn Ma Tông , nhưng hiện tại là thái thượng trưởng lão của Vạn Ma Tông, hành trình đến Trung Châu lần này, tự nhiên sẽ toàn lực xuất thủ, không phụ sự kỳ vọng của chư vị, giúp Vạn Ma Tông ta tiến lên một tầm cao mới! Đợi ngày nhập chủ Trung Châu, sẽ cùng chư vị nâng chén ăn mừng!

Thủy Mặc Từ cười dài,

- Tiêu Thần trưởng lão nói rất đúng, ngày sau nhập chủ Trung Châu, Vạn Ma Tông ta sẽ mặc sức cuồng hoan một tháng, uống cạn rượu thế gian, cùng vui đại lễ.

Vù!

Vù!

Chi chít tiếng xé gió nổi lên, năm mươi Kim Đan tu sĩ phía sau, Lý Sất Thiên đứng giữa mười lăm Nguyên Anh tu sĩ, Thủy Mặc Tử và Tiêu Thần hai Bất Trụy tu sĩ đứng ở vị trí đầu não, tóc dài buông theo gió, áo quần phần phật thổi, hướng bầu trời Vạn Ma sơn xé gió mà đi.

- Lên đường, thẳng tiến Trung Châu!

Thủy Mặc tử gầm nhẹ một tiếng, mấy chục tu sĩ trên người độn quang hiện ra, gào thét bay thẳng tới Trung Châu.

…….

Trung Châu, Hoa Nguyên thành.

Thành này nằm ở biên giới Trung Châu, thành trì phồn vinh, số lượng tu sĩ cư trú ở đây khá lớn.

Hàng ngày, tu sĩ từ ngoài thành tiến vào rất đông, phải xếp hàng trước cửa thành để vào. Cho dù là tu sĩ có truyện quan trọng, trên mặt cũng không dám biểu lộ thái độ gì, vì trong thành là nơi tọa lạc của Huyền Không Môn, là một thế lực lớn ở Trung Châu, bên trong có một Bất Trụy sơ kỳ canh giữ, thế lực như vậy, những tu sĩ bình thường ai dám trêu chọc.

Nhưng vào lúc này, phía chân trời một đạo lưu quang phá không mà tới, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới gần. Ngoài Hoa Nguyên thành, lưu quang hiện ra chính là một pháp bảo hình thoi. Bên trên có mấy chục tu sĩ, tất cả đều sắc mặt nghiêm nghị.

Dẫn đầu là hai người mặc áo bào màu tím, tôn quý vô cùng, theo sau là mười sáu hắc bào tu sĩ, tất cả đều thu liễm khí tức, nhưng vẫn có thể nhận ra tất cả đều là Nguyên Anh tu sĩ, sau nữa là khoảng năm chục Kim Đan tu sĩ, sắc mặt kính cẩn.

Hoa Nguyên thành liền nháo loạn một hồi.

Trung Châu mặc dù trình độ tu chân cực cao, tông môn lớn không ít, nhưng Nguyên Anh tu sĩ cũng vẫn là một tu sĩ cao cấp, Kim Đan tu sĩ trong các tông môn cũng có thể coi là có thân phận, nhưng lúc này không ngờ trong nháy mắt xuất hiện mười sáu Nguyên Anh tu sĩ, năm mươi Kim Đan tu sĩ, đội hình như vậy khiến người ta không thể không khiếp sợ.

Hơn nữa hai gã tử bào tu sĩ phía trước, một người là lão giả đầu đã đầy tóc bạc, không giận mà uy.

Người kia lại là một tu sĩ trẻ tuổi, sắc mặt bình thản, đôi mắt đen nhánh ôn hòa, mặc dù thần quang nội liễm, nhưng phong phạm khí độ không thể khinh thường.

Hai người này dường như không hề lộ ra nửa điểm khí tức, nhưng càng như vậy, càng làm người ta kinh nghi bất định.

Đoàn người này, chính là Tiêu Thần và tu sĩ Vạn Ma Tông.

Ngoài cửa thành, việc duy trì trật tự của Huyền Không Môn có vẻ khó khăn. Một lát sau, một gã Kim Đan tu sĩ sắc mặt tái nhợt bước tới, khoảng cách ngoài mười trượng liền thu liễm độn quang, kính cẩn khom lưng thi lễ,

- Vãn bối Huyền Không Môn đệ tử, bái kiến chư vị tiền bối.

- Không biết chư vị tiền bối hôm nay tới đây là có việc gì, có cần vãn bối bẩm báo tông môn hay không, vừa hay Tường Vân lão tổ ở trong thành, đối với đại giá của các vị tiền bối chắc chắc sẽ cực kỳ hoan nghênh.

Ninh Thành sắc mặt tuy đã hơi tái đi, nhưng giọng điệu cũng có thể coi là còn trầm ổn.

Bên trong Huyền Không Môn có Bất Trụy tu sĩ trấn giữ, chuyện này ai cũng biết, lúc này mặc dù bị khí tức những người trước mặt trấn nhiếp, nhưng trong lòng cũng không sợ hãi. Ninh Thành tự tin, không kẻ nào đủ can đảm tự dưng tới Huyền Không Môn gây chuyện, nếu không cho dù Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, lão tổ cũng có thể dễ dàng bóp chết.

Lý Sất Thiên cau mày, lúc này lên tiếng quát khẽ,

- Chúng ta chỉ muốn sử dụng truyền tống trận pháp trong thành, ngươi mở ra là được.

Nếu là trước kia, Lý Sất Thiên có lẽ còn phải cẩn thận một chút để tránh chọc thêm phiền toái. Nhưng bây giờ, Vạn Ma Tông có Thủy Mặc Tử, Tiêu Thần hai đại Bất Trụy cảnh giới, nhập chủ Trung Châu đã là điều chắc chắn, ngữ khí tự nhiên không cần cố kỵ nữa.

Ninh Thành nghe vậy trên mặt lộ vẻ ngượng nghịu, ôm quyền nói:

- Chư vị tiền bối, Hoa Nguyên thành là nơi Huyền Không Môn chúng ta tọa trấn, Tường Vân lão tổ buông xuống pháp lệnh, bất kỳ tu sĩ nào tiến vào thành trì, cũng cần thu lại độn quang, từ cửa thành mà vào, bày tỏ tôn trọng với Huyền Không Môn chúng ta. Nếu không, coi như bất kính với Huyền Không Môn, lão tổ sẽ đích thân xuất thủ, trừng trị bất kể tu sĩ nào. Như vậy, để tránh phiền toái, xin chư vị tiền bối thu lại độn quang, đi bộ vào thành.

Lý Sất Thiên sắc mặt hơi trầm xuống, trong đôi mắt lóe hung quang bén nhọn. Mặc dù nơi ở của các tông phái phần lớn đều có quy định này, nhưng đối với tu sĩ cao cấp có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Giờ phút này được Tiêu Thần, Thủy Mặc Tử dẫn dắt, Vạn Ma Tông đã có thực lực vượt xa Huyền Không Môn, nếu bị một gã Kim Đan kỳ dọa cho phải hạ độn quang xuống, còn không khiến người ta chê cười sao.

- Tiểu bối chớ nhiều lời, nếu không bổn tông sẽ cho ngươi nếm chút khổ sở!

Lý Sất Thiên lệ quang lóe lên, bước lên một bước, khí tức Nguyên Anh đỉnh phong phát ra ào ạt.

Ninh Thành sắc mặt đại biến, bị khí tức đối phương ép lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ. Chẳng lẽ bọn họ không biết , Huyền Không Môn có Bất Trụy lão tổ trấn giữ sao, sao lại càn rỡ như vậy!

Biến cố này hấp dẫn vô số sự chú ý của tu sĩ trong thành, mọi ánh mắt hướng đến, khóe miệng tất cả đều lộ ra nụ cười lạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.