Ta nhớ tới Lục Hàn Xuyên đã dùng những thủ đoạn tày trời gì để đạp lên xương cốt anh em hắn, cuối cùng bò lên được ngai vàng như ngày hôm nay. Ta nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng.
Việc đã đến nước này, ta sẽ không ngu ngốc giữ hy vọng bản thân có thể làm hắn vui lòng, từ đó kéo dài hơi tàn đến đời sau.
“Hoàng thượng.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, lúc nào cũng chỉ thấy được một nửa gương mặt hắn chìm vào trong bóng tối: “Nguyệt Quân có mưu nghịch hay không, chẳng lẽ ngài không biết sao?”
Lạch cạch!
Hắn tàn nhẫn ném bay cây bút lông trong tay, làm nó nện thẳng vào mũi ta.
Chỉ trong thoáng chốc, mực nước và máu loãng trộn lẫn vào nhau làm xoang mũi ta chua xót không thôi, đau đến mức nước mắt ta cũng tràn hết ra ngoài.
Hắn ngồi xổm xuống véo mặt ta, hai mắt bốc hỏa nói: “Tháng sáu hắn sẽ bị xử trảm, nàng có muốn đi đưa tiễn hắn không?”
Móng tay ta đâm vào da thịt, mới một khắc trước ta còn đang cầu mong được giải thoát thật nhanh, giờ thì đột nhiên chẳng còn chút khí thế nào.
Thật lâu sau đó, ta chỉ có thể yếu thớt nhả ra mấy chữ: “Ngài thật tàn nhẫn...”
Lục Hàn Xuyên tru di cả nhà, ta đã chẳng còn nơi nào để về. Sót lại một Lục Nguyệt Quân sống dở chết dở, còn đang bị treo trên tường thành ngoài kia.
Tại sao nhất định phải là Lục Nguyệt Quân?
Chàng trai khiến ta áy náy từ tận sâu linh hồn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-vong-xuan-son-nguyet/2803817/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.