Chương trước
Chương sau
Thả Tiểu Hắc ra, Hạ Tuy nghĩ có thể dùng nó để tìm được Chu Khải trong thời gian ngắn nhất, nhưng vừa mới nghĩ được một nửa, Tiểu Hắc kéo theo dây xích cho nhảy về phía trước, kéo đến thiếu chút nữa làm Hạ Tuy ngã luôn.
May mắn dây xích chó đã được luyện chế rồi, dù cho Tiểu Hắc có kích động bay nhảy thế nào cũng không thoát được.
Hạ Tuy vội vàng dán một lá Khinh thân phù cho mình, rồi giật giật dây xích chó, lần này Tiểu Hắc thử chạy chậm hơn một chút, quả nhiên có thể chạy được rồi.
Tiểu Hắc bắt đầu gấp gáp, lúc bắt đầu còn hơi dè dặt nên chạy chậm chậm, nhưng càng ngửi mùi vị kia nó càng nóng nảy, bất tri bất giác Tiểu Hắc đã chạy nhanh hơn.
Phát hiện Hạ Tuy có thể đuổi kịp như trước, lúc này Tiểu Hắc mới dồn hết sức lực ba chân bốn cẳng chạy.
Tiểu Hắc không có ký ức, mơ mơ tỉnh tỉnh biết rằng trước kia mình nhất định rất lợi hại, chính là loại không sợ trời không sợ đất, đáng tiếc hiện thực tàn khốc, trên thực tế ngay cả tổ chim trên cây hoa quế trong văn phòng hỗ trợ xã hội Tiểu Hắc cũng không bắt được.
Ngoại trừ ký ức mơ mơ hồ hồ không biết thật giả này, trong đầu Tiểu Hắc cũng chỉ còn lại một chữ đói.
Đói quá, đói bụng đến nỗi nhìn thấy đất dưới chân cũng hận không thể ăn vài ngụm. Mãi tới khi con người tên là Hạ Tuy kia mỗi ngày cho nó ăn mấy trăm lá bùa, lại ăn thêm chút thịt và đồ ăn vặt, hơn nữa thừa dịp Hạ Tuy tập luyện buổi sáng buổi tối trộm chút "Khí" để ăn, lúc này Tiểu Hắc mới xem như miễn cưỡng không đói tới phát điên.
Người nào từng bị đói cũng biết rồi, lúc trước không ngửi được mùi thức ăn, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng cảm giác đói, nhưng mà sao khi ngửi được mùi thức ăn rồi, vậy thật là khổ sở, nếu không thể lập tức ăn vào bụng, quả thật có thể phát điên luôn.
Diễn đạt theo cách thông thường, thì chính là bản thân mình cũng có thể cắn.
Bọn người già Lý thấy Hạ Tuy chạy một đoạn, chớp mắt lại không nhìn thấy nữa. Ba người lo lắng, nhưng chỉ có thể tạm thời đi về hướng miếu Hải thần.
Quả dưa chuột muối cô đơn • Chu Khải tại đưa tay không nhìn thấy năm ngón tay, hô một tiếng bị tiếng vang lại hù sợ không dám lên tiếng nữa, che miệng mở to mắt nhìn khắp nơi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy có tiếng tí tách, hình như là tiếng nước
Một tiếng tí tách này giống như công tắc khởi động, lập tức có càng ngày càng nhiều tiếng tí tách, chỉ một lát sau đã giống như tiếng mưa rơi.
Có mưa, lại có gió, tiếng gió gào thét qua không gian rộng lớn còn vang vọng lại, Chu Khải cảm giác trái tim mình sắp nhảy lên tới cổ họng.
Chu Khải đưa hai tay che miệng lại, sợ bản thân không cẩn thận phát ra tiếng sẽ quấy nhiễu đến thế lực không biết tên nào đó.
Mưa gió đã tới, rồi sau đó là sấm sét, có tia chớp xẹt qua giữa không trung, cuối cùng trong không gian tối đen cũng có ánh sáng, Chu Khải vội vàng tận dụng ánh sáng này nhìn chung quanh, chớp mắt đã sợ đến mức hai tròng mắt sắp bật ra ngoài.
Chỉ thấy chung quanh xương trắng chồng chất, lại có xác mấy con thuyền chất chồng ở đó, có chiếc vẫn còn nguyên cột buồm cao cao, cũng chiếc còn nguyên vẹn cả thân tàu, có chiếc rách nát tả tơi, bình tĩnh nhìn lại, chung quanh quả thật là một nghĩa địa của những con tàu đắm.
Theo lý thuyết có nhiều đồ vật như vậy, trong không gian này cũng sẽ không gọi nhẹ một tiếng mà âm vang đến vậy, dù sao càng nhiều đồ vật thì sẽ càng ngăn cản sự truyền âm mà.
Chu Khải lúc này mới phát hiện ra mình vừa vặn đang ngồi ở cuối thuyền có mái che, trách không được vừa rồi trời mưa cũng không bị ướt.
Có ánh sáng, mặc kệ bản thân mình có đang gặp nguy hiểm hay không, Chu Khải vẫn là cảm giác cơ thể cứng còng của mình có thể miễn cưỡng chuyển động.
Chu Khải cảm giác mưa đang lớn dần, có một dự cảm bất thường, lặng lẽ hóa thành một con cá đen to bằng bàn tay, nổi lơ lửng bơi tới chui vào trong lỗ hổng của một khoang thuyền.
Sàn sạt, sàn sạt, những âm thanh chậm rãi truyền đến, cùng lúc đó còn có tiếng xác tàu bị nghiền nát, Chu Khải hóa thành cá chuối cũng sợ tới run rẩy.
Vốn còn muốn ló đầu ra nhìn, nhưng nghĩ tới có người nói ánh mắt con người có một loại năng lượng dao động đặc biệt, vội vàng nhắm mắt lại dán vào khoang thuyền, hận không thể biến mình thành một khúc gỗ.
Có tiếng vang ầm ầm, tiếng sàn sạt ngày càng gần hơn, Chu Khải cảm giác một giây sau con thuyền mình đang trốn sẽ bị thứ gì đó đập vỡ vụn, trong đầu loạn thành một nồi cháo.
Đột nhiên nghe được hai tiếng chó con sủa "Gâu gâu", Chu Khải chớp mắt hoảng hốt, một lúc lâu mới nhớ tới đây là tiếng của Tiểu Hắc!
Chu Khải nhất thời cả người chấn động, nội tâm sợ hãi tuyệt vọng lúc này lại bắt đầu có chút hi vọng rồi.
Tiếng sét còn đang ầm ầm trên đầu đột nhiên ngừng lại, không gian đang ồn ào ẫm ĩ bỗng chốc giống như bị người ta ấn vào nút dừng, trong nháy mắt trở nên im lặng như tờ, những tia chớp mang theo ánh sáng cũng dần biến mất, không gian lần nữa trở lại tối đen như mực như lúc ban đầu Chu Khải mới đi vào.
Chu Khải lại không dám nhúc nhích, giống như cảm giác được tiếng sàn sạt uy hiếp sinh mạng của mình chỉ đang ẩn núp đâu đó.
Tiếng kêu của Tiểu Hắc cũng biến mất, đang lúc Chu Khải bắt đầu nghi ngờ vừa rồi có phải mình bị ảo giác hay không, trên đỉnh đầu đột nhiên phát ra tiếng răng rắc giòn vang.
Chu Khải không dám duỗi đầu nhìn ra ngoài, đương nhiên không nhìn thấy bầu trời tối đen đang bị cắn từng ngụm một, ánh sáng bắt đầu len lỏi theo những lổ hổng tiến vào.
Lại nói Hạ Tuy bị Tiểu Hắc dắt theo một đường chạy tới đây, lúc trước Chu Khải là bay đến, cho nên cảm thấy đoạn đường cũng ngắn, mà Hạ Tuy phải chạy trên mặt đất nên tốn chút thời gian.
Chờ khi Tiểu Hắc ngửi được mùi của Chu Khải và mùi đồ ăn ở chỗ tảng đá mà Chủ Khải biến mất, mới gâu gâu sủa hai tiếng rồi bắt đầu đào đất.
Đó là một khối đá cao sừng sững, cũng không biết trên đó có cái gì, vậy mà khiến Tiểu Hắc cái gì cũng muốn ăn lại không chịu mở miệng gặm lớp rêu xanh bên ngoài, ngược lại dùng móng vuốt đào.
Nhưng điểm lợi hại nhất của Tiểu Hắc chính là cái miệng, móng vuốt của nó chỉ là của chó con thôi, đào một lúc lâu cũng không được, nhất thời nóng nảy đến độ bắt đầu rên ư ử.
"Là muốn đào thứ này lên sao? Tránh ra, để cho ta."
Nghe được Hạ Tuy nói, Tiểu Hắc vội vàng lui ra sao, đôi mắt trông mong nhìn Hạ Tuy.
Hạ Tuy ngồi xổm xuống dùng tay níu lấy, cảm giác rêu xanh không có gì lạ, nhưng lại lo lắng chỗ này có điều kì quái gì đó, Hạ Tuy cũng không dám dùng các chiêu thức của Huyền môn, may mà tảng đá cũng không lớn, còn là hình tháp nữa, trên đỉnh có một khối bằng phẳng cỡ bàn tay.
Hạ Tuy chỉ dùng tay nhổ rêu, cũng chỉ trong chốc lát đã nhổ sạch nửa tảng đá.
Tiểu Hắc đang le lưỡi thở đã không nhịn được chạy tới, đang lúc Hạ Tuy cho rằng nó muốn làm chuyện đại sự gì đó, tên nhóc lại lại bắt đầu há mồm cắn từ trên đỉnh cắn xuống.
Trong mắt Hạ Tuy đó là tảng đá, nhưng mà Tiểu Hắc lại ăn rất ngon lành, đến cả Hạ Dạ đứng trong ba lô của Hạ Tuy cũng nhìn đến há hốc mồm, nó không thể tưởng tượng được trên đời có một sinh vật đến cả đá cũng ăn luôn.
Mặc kệ một người một quỷ đang xem có cảm tưởng gì, dù sao Tiểu Hắc cứ ăn một ngụm rồi một ngụm càng ngày càng nhanh.
Hạ Tuy đang túm chặt dây xích của Tiểu Hắc không dám buông tay, tuy rằng biết như vậy sẽ làm chậm động tác của Tiểu Hắc, nhưng bây giờ hắn lại càng không dám thả con chó này ra, Hạ Tuy sợ rằng nếu Tiểu Hắc trở nên hung tàn rồi thì cả địa cầu này cũng sẽ bị nó ăn hết!
Tiểu Hắc đang ăn cũng không để ý tới tiếng dây xích đang khua, ăn tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc mới đầu còn có thể thấy được thân hình của nó, một lát sau thì chỉ còn nhìn thấy một bóng đen lướt quanh gặm vòng vòng tảng đá.
Hạ Tuy lại vội dán Khinh thân phù cho mình, quả nhiên, mới vừa dán xong Tiểu Hắc đã lôi dây xích nhảy vào trong lổ hổng.
Tiểu Hắc gặm trên tảng đá ra một cái hố đen sâu không thấy đáy, Hạ Tuy đi theo Tiểu Hắc nhảy xuống vị trí ánh sáng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy phía dưới có đồ vật gì mơ mơ hồ hồ đang đứng sừng sững ở đó.
Nhìn không rõ ràng, nhưng nháy mắt đã cảm nhận được "Oán" rất rõ ràng, nồng đậm đến khiến Hạ Tuy cũng nhịn không được trong lòng run lên, trong nháy mắt nhớ đến đủ loại ấm ức, tuyệt vọng hai mươi mấy năm mà Hạ Tuy kiếp này đã phải chịu.
Đáng tiếc cũng chỉ trong chớp mắt, Hạ Tuy nhắm mắt lại niệm tự nhiên đạo kinh, cũng sớm đã dung nhập bốn chữ "Thuận theo tự nhiên" vào trong thần hồn, dù "Oán" nồng đậm như vậy cũng không thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn quá nhiều.
"Oán" là một loại khí tàn dư lại của thần hồn sau khi một sinh linh chết đi, trong không gian nồng đậm "Oán" như vậy, cho dù là ai tiến vào, sợ rằng trong nháy mắt sẽ tự sa vào tuyệt vọng và đau khổ của quá khứ.
Có thể gào khóc thảm thiết, cũng có thể mất đi lí trí sinh ra oán hận rồi cấp thiết muốn đi trả thù những kẻ từng khiến mình đau khổ, đó cũng gọi là tâm ma, mà "Oán" lại một loại dẫn dụ tâm ma bộc phát.
Bản thân Hạ Dạ chính là do ba loại khí ngưng tụ tạo thành, đương nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng, ngược lại cảm giác cả người rất thư giãn.
Hạ Dạ há mồm hô phun ra một luồn gió âm, cùng lúc đó vô số ma trơi từ dưới đất bắt đầu bay lên, vì thế trong không gian tối như mực bỗng chốc được chiếu sáng bằng ánh sáng xanh lục.
Hạ Tuy nhìn thấy phía dưới là chiếc cột buồn cao cao, vội vàng chuyển hướng tránh đi.
Mặc kệ cột buồm kia có mục nát hay chưa, bản thân mình từ trên cao rơi xuống đó chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Tiểu Hắc tựa hồ nhìn thấy cái gì, hưng phấn sủa vài tiếng, vừa mới rơi xuống lại nhảy ra bên ngoài.
Hạ Tuy cũng đã thấy được một hình thù còn cao hơn tòa nhà hai mươi mấy tầng, nhất thời hít sâu vào một hơi, đồng thời túm chặt lấy dây xích chó, bắt buộc Tiểu Hắc ngừng lại.
Hình thù to lớn đó đã chầm chậm quay đầu lại nhìn bọn họ, trên đầu có hai xúc tu thô to đang thăm dò trái phải, tựa hồ có chút chần chờ.
Hạ Tuy cũng không dám chậm trễ, ngồi xổm xuống nắm tai Tiểu Hắc dặn dò, "Bây giờ ta sẽ lấy vòng cổ ra, nếu mi đánh không lại tên to lớn kia thì lập tức trở về đây, mặt khác chúng ta giao kèo ba điều, không cho chạy trốn, không được tham ăn mà khiến mình gặp nguy hiểm, quan trọng nhất là không được ăn bất kì đồ vật nào mà ta không cho phép."
Hạ Tuy biết Tiểu Hắc có thể nghe hiểu, lúc này cũng không cố kị nữa, nếu hắn tiếp tục dùng dây xích trói nó, Hạ Tuy sợ rằng lúc này một người một quỷ một con chó kỳ quái sẽ tự nộp mạng cho quái vật.
Tiểu Hắc ậm ừ trong miệng có vẻ rất không tình nguyện, Hạ Tuy nói ba chữ “Sổ sinh tử”, quả nhiên Tiểu Hắc cúi đầu, xem như đồng ý .
Sau đó Tiểu Hắc quay đầu dùng chân trái chỉ chỉ vào hình thù to lớn phía trước, Hạ Tuy vuốt đầu chó của nó, ngón tay lần vào vòng cổ, nháy mắt vòng cổ đã mở ra.
Hạ Tuy vỗ vỗ lưng Tiểu Hắn, "Đi thôi, ăn nó."
Hai mắt của Tiểu Hắc sáng lên, xoay người muốn nhảy ra ngoài, đột nhiên nghĩ tới điều gì, dùng đầu cọ cọ vào đầu gối của Hạ Tuy, sau đó dùng chân trước vỗ vỗ vào ngực mình, lúc này mới nhảy ra ngoài tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy một bóng đen.
Nhìn bóng dáng Tiểu Hắc, Hạ Tuy tò mò nghĩ không biết một con chó sao lại làm được động tác vỗ ngực, cũng không biết có phải xương chân của Tiểu Hắc có cấu tạo đặc biệt hay không.
Tiểu Hắc sau khi được gỡ bỏ gông xiềng cảm giác toàn thân tràn đầy năng lượng, lúc bắt đầu còn chạy bằng bốn chân, nhưng lúc sau dưới chân đã như cưỡi gió, trực tiếp chạy lướt trên không.
Hạ Tuy nhìn mà không biết nên vui hay buồn, ngẫm nghĩ rồi lại nhớ tới sổ sinh tử.
Tất cả đều là bởi vì lúc trước hắn phá địa phủ mời Thần quân, bởi vì phát hiện thế giới này có quá nhiều điều kì quái, lúc này mới định mời Thần quân để hỏi.
Cũng không biết địa phủ đã xảy ra chuyện gì, Thân quân không tới thì thôi, đến một tên Âm sai cũng không có, lại mời tới sổ sinh tử - Nhân thư trấn địa phủ, quả thật có thể nói là không giải quyết được vấn đề, ngược lại rước lấy một phiền toái lớn.
Ma trơi được ngọn gió âm thu hút ngày càng tụ tập nhiều, có cái được gió âm thổi lên cao, lại có cái tự động bay xung quanh vật thể sống.
Hạ Dạ đột nhiên vỗ vào vai Hạ Tuy, đưa tay chỉ về một hướng, Hạ Tuy lấy lại tinh thần nhìn theo, chỉ thấy một con cá chuối bị một đám ma trơi đuổi theo đang lảo đảo lao đến nhào vào trong ngực Hạ Tuy, hoàn toàn quên bản thân mình cũng là một người đàn ông.
"Hu hu hu lão đại ơi em sợ muốn chết! Vừa rồi chút nữa em đã bị quái vật ăn luôn! Còn có một đám ma trơi đuổi theo muốn đốt trụi em!"
Hạ Tuy đưa tay muốn túm con cá chuối trong ngực ra, nhưng lại đụng vào một mảnh ướt sũng, cúi đầu nhìn, vậy mà cá chuối đã khóc ra nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt to tướng, chỉ chốc lát làm ướt áo Hạ Tuy.
Hạ Tuy cũng chỉ biết thở dài, cảm giác rối nùi, hiện tại hắn cũng không biết Chu Khải rốt cuộc đã tu đạo gì nữa.
Cách đó không xa quái vật kia đột ngột rống lên, giống tiếng bò rống, mang theo tức giận.
Hạ Tuy cũng mặc kệ Chu Khải, đứng lên ngưng mắt nhìn, chỉ có thể nhìn thấy quái vật kia cúi đầu tấn công bụng của mình, rồi lại đột nhiên xoay người cắn lưng của mình.
Hạ Tuy bảo Chu Khải mang mình và Hạ Dạ lên cao.
Chu Khải nhân cơ hội này bổn cũ soạn lại cắn chặt quần áo của lão đại, cảm nhận được nhịp tim của lão đại, lúc này mới có cảm giác an toàn, vâng lời tạo ra một luồn gió nâng một người hai quỷ lên cao.
Có điều khả năng của Chu Khải có hạn, không bay lên cao lắm, lại có ngọn lửa ma trơi được gió thổi đến, Hạ Tuy hơi hơi híp mắt nhìn xem, lúc này mới nhìn rõ ràng bộ dạng của quái vật kia.
Đây chính là một con ốc không có vỏ!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hắc: Nhìn ta ăn khắp thế gian nè! [bị nhéo lỗ tai]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.