Chương trước
Chương sau
Trước đó Tiểu Hắc đi theo sau chân Hạ Tuy, cơ thể nó quá nhỏ, lực chú ý của Tiểu Mục lại bị Hạ Dạ trắng trẻo mập mạp hấp dẫn, cho nên cậu nói chuyện với bọn người già Lý một lúc lâu cũng không để ý thấy.
Lúc này Tiểu Hắc đã nhảy lên túi lưới của Tiểu Mục, còn đang dùng sức khua bốn chân trong không khí, trong lỗ mũi rên ư ử không ngừng, nhìn quá là đáng thương.
Buổi sáng lúc ra ngoài Hạ Tuy nghĩ dùng dây xích dắt Tiểu Hắc đi trên đường không tiện lắm, vì vậy đã cột trên vòng cổ của Tiểu Hắc một cái túi tiền, bên trong để mấy lá bùa hạn chế, trong đó có một lá bùa giam cầm, hiệu quả giống như thuần hóa thú cưng trong mấy trò chơi của bọn Chu Khải hay chơi, khiến Tiểu Hắc chỉ có thể hoạt động dưới chân của hắn trong phạm vi nhất định.
Tuy rằng vẫn không thể ngao du tận hưởng thế giới tràn đầy mùi đồ ăn này, nhưng ít nhất trên cổ cũng không cần phải kéo theo sợi xích sắt nặng nề nữa.
Tiểu Hắc bị Hạ Tuy cho đeo vòng cổ lên thì có cảm giác như cả người vốn không có mấy sức lực còn bị mất đi phân nửa, đến nổi há miệng cắn thôi còn bị cấm chế.
Nói ví dụ như những đồ vật được Hạ Tuy cho người mang tới thì không có việc gì cả, dù là sắt thép nó cũng có thể cắn đứt.
Nhưng nếu như là người khác mang đến, thì ngay cả một khúc xương nho nhỏ nó cũng không cắn được, nếu như không được ai cho, vậy thật tốt, cả hàm răng của nó chỉ giống như răng sữa thôi, lúc này đến cả cái túi lưới cũng cắn không rách, ngược lại còn bị vướng răng vào đó không lấy ra được.
Hai ngày ngày nay nó đều tìm cơ hội để mài hỏng cái vòng cổ, đáng tiếc đến bây giờ Tiểu Hắc vẫn chưa nhìn thấy chút hi vọng thành công gì, cho nên lúc này Tiểu Hắc bị Tiểu Mục bắt lên cầm trong tay cũng chỉ có thể bực mình đạp hai chân sủa gâu gâu.
"Chó con, cái này mày không thể ăn được, chờ mày lớn rồi mới có thể ăn. Ông ba, đây là loại chó gì vậy, nó nhỏ xíu à?"
Nhìn nhỏ, cầm trong tay càng nhỏ hơn, đám lông mềm xốp xốp, Tiểu Mục nghĩ có thể nhét vừa trong chén uống trà của những ông lão trong thôn, người thành phố đúng là có khác, nuôi thú cưng cũng kì lạ như vậy.
"Đây là chó nuôi trong đơn vị của ông, mọi người đi rồi thì không ai chăm sóc nó, nên mới mang theo. Đi, Tiểu Mục, về thôn thôi, lá nữa ông còn phải đến uống chén trà tán gẫu với ông nội của con."
Tiểu Mục vẫn còn tâm tính thiếu niên, nhìn thấy đồ vật kì lạ là sẽ quên mất chuyện chính, nghe vậy lập tức nhớ tới, khom lưng đặt Tiểu Hắc xuống đất, đứng lên đi đến bên cạnh Lý Hải Sinh, lại bắt đầu vừa đi vừa trò chuyện với người bạn của mình.
Hạ Tuy nghĩ dọc đường quả thật chưa cho Tiểu Hắc ăn gì, thở dài, vói tay ra sau ba lô lấy một sấp bùa, thừa dịp chung quanh không người Tiểu Mục lại đi phía trước, nhanh chóng nhét vào miệng của Tiểu Hắc.
Cuối cùng cũng có ăn, Tiểu Hắc không chờ được há mồm cắn một ngụm nuốt hết vào bụng, Hạ Tuy nghi ngờ nó hoàn toàn không nhai mà nuốt luôn.
Tiểu Hắc ăn rồi còn không thỏa mãn, chân sau đạp đạp nhảy lên ôm lấy cổ tay đang muốn thu về của Hạ Tuy, lại nghiêng đầu vừa cọ vừa liếm ngón tay, trong cổ họng phát tiếng kêu ư ử lấy lòng.
Sau khi lăn lộn một hồi lại ngửa đầu quan sát Hạ Tuy, phát hiện vẻ mặt của Hạ Tuy rất phức tạp, Tiểu Hắc cho rằng Hạ Tuy không hài lòng, vội vàng lùi lại rồi đứng trên hai chân sau, hai chân trước chắp lại làm động tác vái lạy.
Hạ Đông và Chu Khải ở bên cạnh nhìn thấy cười không ngừng, Lý Hải Sinh và già Lý cũng nhìn lại, cũng nhịn không được cười, Tiểu Mục thì sửng sốt, trong miệng thầm nói, "Chu choa mạ ơi, quả nhiên là chó từ thành phố tới."
Tiểu Mục bắt đầu hiểu được vì sao cha mẹ cực khổ như vậy cũng duy trì muốn cho cậu vào thành phố để đi học, nhìn xem, chó trong thành phố mà đã thông minh như vậy, nếu người đến thành phố có phải sẽ càng thông minh hay không?
Chu Khải cười ha ha, không biết từ nơi nào lấy ra một miếng thịt khô, ngồi xổm xuống đút cho Tiểu Hắc, còn bạo gan sờ sờ đầu Tiểu Hắc, "Được lắm Tiểu Hắc, không hổ là chó do lão đại nuôi, năng lực học tập thật không phải bình thường!"
Ngày hôm qua Chu Khải đã lấy di động cho Tiểu Hắc xem rất nhiều video thú cưng, lấy cớ để Tiểu Hắc đuổi kịp thời đại, không thể làm một con chó lạc hậu.
Sờ xong rồi cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa ngứa, giống như bị điện giật vậy.
Chu Khải nghĩ là trên lông của Tiểu Hắc tĩnh điện, rút tay lại chà xát vào ống quần, cũng không để ý chuyện này.
Hạ Dạ mở mắt nhìn chằm chằm hành động của tên ngốc này, không biết nên nói gì, quả nhiên là một vị dũng sĩ, sau này vẫn nên ít khi dễ tên này một chút.
Tuy rằng Hạ Dạ cũng không biết Tiểu Hắc là gì, nhưng có quan hệ với địa phủ, trên người lại tản ra khí tức khiến quỷ tà không dám lại gần, nhất định là kẻ thù trời sinh của quỷ, nói không chừng nếu không có vòng cổ thì Tiểu Hắc đã nhảy lên cắn một ngụm ăn luôn hai đứa nó rồi.
Chậm trễ như vậy trong chốc lát, mọi người cũng về đến thôn, nhà của già Lý đã rất nhiều năm không có người ở, lúc này trở về nhìn xem còn phải sắp xếp gì không, nếu không thể ở thì phải vào thôn xin ở nhờ.
Thôn Câu Lặc đơn sơ đến nỗi cổng thôn chỉ là hai tảng đá lớn, còn không có tường bao gì, đi vào cũng chỉ có mấy người, đa phần là người già và trẻ em.
Già Lý đã hơn hai năm không về, năm đó sau khi con trai và con dâu xảy ra chuyện già Lý có về một lần, nhưng mà sau đó còn phải vội vã vào bệnh viện chăm sóc cháu nội, cho nên hậu sự của con trai con dâu cũng làm đơn giản, cũng là nhờ có mọi người trong thôn giúp đỡ.
Biết già Lý muốn tìm hung thủ tông chết con trai con dâu, lúc ấy một đám ông già bà lão còn góp tiền, nhờ thôn trưởng đưa cho già Lý.
Những tình cảm đó già Lý đều vội vã nhận rồi đi, lúc này trở về ngoại trừ tảo mộ con trai con dâu, quan trọng còn phải cảm ơn những người trong thôn, cũng để mọi người thấy cháu trai đã khỏe mạnh để họ được yên tâm.
Thôn Câu Lặc là một thôn nhỏ, có mấy chục hộ gia đình, hiện giờ không phải cuối năm cũng không phải lễ tết, trong thôn cũng chỉ còn mấy chục người sinh sống, còn phải tính luôn cả bọn trẻ con nữa.
Nhà của Lý Hải Sinh ở cuối thôn, một đường đi qua con đường chính trong thôn, mọi người trong thôn lúc nhìn thấy đều vẩy tay chào hỏi già Lý, biết đứa cháu của Lý gia đã khỏe lại, đều nói là Hải thần phù hộ, lại nhìn cách ăn mặc của bọn người Hạ Tuy, là người trẻ tuổi trong thành phố, biết được Hạ Tuy bây giờ là lãnh đạo của già Lý, lại nhìn Hạ Tuy có khí chất không giống người thường, mỗi người vừa nhiệt tình lại vừa kính trọng, đối với Tiểu Hắc đi phía sau gót chân của Hạ Tuy cũng bị không ít người ngưỡng mộ vậy xem.
Làm người lãnh đạo trong thành phố lớn, chắc chắn không phải người thường, nuôi chó cũng kì lạ như vậy, chắc chắn không phải là con chó bình thường, không thấy chó mèo trong thôn mỗi lần nhìn thấy Tiểu Hắc đều hoảng sợ cong đuôi chạy trốn hay sao?
Nhà của Lý gia là căn nhà một trệt một lầu rất bình thường, mỗi tầng chỉ có hai gian phòng, cầu thang ở bên ngoài.
Tuy rằng trên vách tường đã phủ đầy rêu xanh, vách tường bên trong nhà cũng đã bị ẩm ướt, nhưng cũng không đến nỗi quá tồi tàn không ở được.
Già Lý lấy chìa khóa mở cửa, sau đó đeo lại chìa khóa lên cổ, "Trưởng phòng, cảnh sát Hạ, mấy ngày nay mọi người chịu khó chút, giường bên trong đều có thể dùng, tôi đến mấy nhà hàng xóm mượn chăn mền, đêm nay chúng ta chịu khó chút."
Già Lý sau khi mở cửa phát hiện trong nhà sạch sẽ, đoán được hẳn là ông bà nội của Tiểu Mục hai ngày nay đã qua giúp đỡ dọn dẹp, như vậy sắp xếp cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tiểu Mục đã chạy về nhà nói với ông bà nội việc ông ba và Tiểu Hải đã về, Lý Hải Sinh cũng bị cậu cười hì hì lôi kéo chạy theo.
Không khí trong nhà khiến cho Hạ Dạ và Chu Khải rất thích, vừa vào cửa Chu Khải có thể cất được cây dù rồi.
Như thế, mọi người tạm thời ở lại thôn Câu Lặc.
Cơm chiều là được mọi người trong thôn cho đủ loại nguyên liệu để nấu, sáng ngày thứ hai cùng già Lý và Lý Hải Sinh đi tảo mộ, người trong thôn Câu Lặc của bọn họ ai qua đời, tất cả đều được chôn ở chân núi phía sau thôn, đứng ở đó có thể nhìn thấy con đường dẫn vào một cái thôn, cuối thôn hướng đông nam, già Lý nói thôn Phổ Lạp ở bên đó.
Những thôn làng ở đảo Tạp có quy mô tương đối nhỏ, đứng ở chỗ cao phía sau núi là có thể trực tiếp nhìn thấy toàn bộ địa thế của thôn Phổ Lạp.
Hạ Tuy cầm la bàn lên quan sát, bên kia lại có hình tam giác hẹp dài, đỉnh tam giác ở hướng đó, vừa lúc là chỉ ra biển.
Nói cách khác, đây là hình loa.
Hung thần trong biển toàn bộ đều từ miệng loa chảy ngược mà vào, địa thế của thôn lại ở chỗ trũng, sau lưng không có núi lớn chắn sát khắc thủy, chính là toàn bộ thôn ngày đêm đều ngâm trong sát khí.
Hạ Tuy không biết tìm nơi phong thủy tốt, nhưng lại biết nhìn những nơi hung hiểm, đại ác, trùng hợp, thôn Phổ Lạp không lầm thì chính là một khu đất đại ác.
Cái gì gọi là nơi hung hiểm? Có nhiều người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, ở nơi nào đó những người ở đó sẽ mắc một căn bệnh đặc trưng, hoặc là bệnh tiểu đường hoặc là bệnh điên hoặc là đủ loại ung thư, rồi có những nơi mà người ở đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoặc là chết đuối hoặc là té vực không thì bị đá đè, đây chính là hung và hiểm trong phong thủy.
Loại trước là hung hiểm chi thủy, loại sau là là hung hiểm chi phong, một là nguyên nhân bên trong một là nguyên nhân bên ngoài.
Cái gì gọi là nơi đại ác?
Tương tự như đã nói, cẩn thận quan sát sẽ thấy, ở thôn nào đó sẽ xuất hiện việc giết người phóng hỏa, cướp bóc, cưỡng bức dân nữ đủ loại phạm pháp, tam quan, thuần phong mỹ tục của thôn dân đều bị phong thủy làm biến tướng, vặn vẹo, đây là đại ác.
Hạ Tuy hỏi thăm già Lý, già Lý vừa nghe, cả kinh nói, "Đúng là có chuyện như vậy!"
Thôn Phổ Lạp nghèo hơn những thôn khác còn có một nguyên nhân, trừ bỏ việc cá tôm rất ít, một nguyên nhân quan trọng khác là người trong thôn lười biếng quen thói, vả lại có nhiều trộm cướp, người trẻ tuổi ra ngoài làm công cũng không lâu bền.
"Giống như Đổng Thiên mà mọi người kể, tối hôm qua tôi đã hỏi thăm một chút, nhớ hình như là đứa trẻ trong nhà họ Đổng, năm đó ông nội của hắn lúc mất mùa đến trộm đồ ở thôn khác, bị người ta đánh gần chết, về nhà không bao lâu đã qua đời. Người vợ ngày hôm sau còn chưa chôn cất chồng thì đã thu dọn hành trang bỏ theo người khác..."
Nói đến những chuyện này, nếp nhăn trên mặt già Lý đã sâu đến mức có thể kẹp chết con muỗi, thoạt nhìn rất không vừa lòng bầu không khí thôn bên đó, "... Dù sao nam nữ lão ấu của thôn bên đó đều từng trộm đồ của người khác, ra bên ngoài thôn cũng là loại đức hạnh đó, bị bắt được lại còn ngang nhiên chửi mắng người."
Năm đó rất nhiều người trong thôn bên kia, quả thật giống như khối u ác tính vậy.
"Sau này hình như là..."
Già Lý bấm bấm ngón tay, nhíu mày tính tính, "Hình như là bảy năm trước, năm đó là con trai con dâu tôi vào thành phố có công việc ổn định, cho nên tôi có ấn tượng, năm đó không biết thôn Phổ Lạp phạm sát hay sao, một năm có mười mấy người chết ngoài biển, đều là lao động chính trong nhà. Có người ra biển bắt cá, có người thì vô duyên vô cơ mất tích, người trong nhà tìm không thấy cứ tưởng đã ra ngoài làm gì rồi, kết quả trong vòng bảy ngày thi thể đã được đánh dạt vào bờ, còn trùng hợp ở tại cửa thôn của bọn họ nữa."
Nhắc tới chuyện này, già Lý nhịn không được đảo mắt nhìn về thôn Phổ Lạp, giống như nhớ lại tình hình năm đó, "Một năm đó cách ba đến năm đêm là lại nghe tiếng chiên gọi hồn, còn có đôi khi một đêm mà có tới mấy nhà gọi hồn, buổi tối chó mèo gì cũng kêu rên khôn xiết."
Hạ Đông bên cạnh nhịn không được nhăn mặt hỏi, "Tại sao nhiều người xảy ra chuyện như vậy, lúc ấy có báo cảnh sát hay không?"
Già Lý mỉm cười, "Hầy, đây đều là chết ở trên biển, trên người chết cũng không phát hiện vết thương gì, cảnh sát cũng chỉ căn dặn mọi người lúc ra biển nên cẩn thận một chút."
Lý Hải Sinh bên kia đã nghiêm túc giới thiệu bạn bè của mình là Hạ Dạ, Chu Khải và Tiểu Hắc cho cha mẹ biết, quay đầu lại nhìn Hạ Tuy, lại bắt đầu giới thiệu với cha mẹ đang nằm trong mộ mình có một sư phụ siêu cấp lợi hại.
Chu Khải vừa che ô vừa đi vòng vòng, một lát nhịn không được ngồi xổm bên cạnh Lý Hải Sinh, "Tiểu Hải, nếu không để anh đi vào nhìn xem cha mẹ của cậu bây giờ ra sao nha?”
Hạ Dạ đưa tay níu cái ô lớn đồng thời túm Chu Khải đứng lên, "Đừng quấy rầy, đây có khác gì ngang nhiên đột nhập nhà người khác?"
Chu Khải không phục, muốn nói đây là hắn được con trai của người ta mời mà.
Lý Hải Sinh cũng đã nói xong rồi, đứng lên vỗ vỗ bùn đất trên đầu gối, "Không cần, thật ra em cũng biết cha mẹ em cũng không có ở bên trong nữa, nếu thật sự bọn họ vẫn còn ở bên trong thì đúng là có chuyện rồi.”
Cậu chính là muốn trò chuyện với mộ phần của cha mẹ, để tự an ủi lòng mình thôi.
Nghĩ như thế, Lý Hải Sinh cảm thấy có chút không ý tứ, nhếch môi lấy chén nước ngửa đầu uống một hớp nước, ánh mắt tùy ý nhìn quanh.
Đột nhiên nhìn thấy cái gì, Lý Hải Sinh ngẩn ra, buông chén nước quay đầu híp mắt nghiêm túc lại nhìn, Chu Khải ở bên cạnh còn đang như nàng dâu nhỏ giải thích là mình không cố ý làm Lý Hải Sinh buồn, Lý Hải Sinh nhìn chằm chằm một lúc, ánh sáng đó lại chợt lóe, Lý Hải Sinh vội vàng gọi Hạ Tuy, "Sư phụ, bên kia có vật gì đó, đã lóe sáng hai lần!"
"Chắc là tấm gương hay là rác gì đó người ta vứt đi hả?"
Chu Khải nói thầm, tay che ô chân đạp bước chạy nhanh về hướng kia, bọn người Hạ Tuy cũng bị Lý Hải Sinh gây chú ý, còn chưa nói gì, bên kia Chu Khải đã hét to một tiếng, vừa rồi còn có thể nhìn thấy Chu Khải đứng trên tảng đá mà giờ đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một chiếc ô màu đen rơi xuống lăn vài vòng đi xa xa.
Cùng lúc đó, Tiểu Hắc đi theo chân Hạ Tuy cũng bắt đầu kích động sủa gâu gâu, muốn đi về phía trước, nhưng bị bùa giam cầm hạn chế, chỉ đi được vài bước đã không thể tiến lên.
Như thế, bên kia phải có thứ gì đó.
Hạ Tuy dặn dò Hạ Đông già Lý và Lý Hải Sinh ở lại, bản thân khom lưng tay trái xách Tiểu Hắc, tay phải ôm Hạ Dạ nhanh chóng chạy đuổi theo.
Già Lý đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng đi theo, "A Tuy, bên kia là miếu Hải thần của chúng tôi!"
Hạ Tuy vội vàng trả lời "Biết ", giọng nói từ xa văng vẳng truyền lại, già Lý bắt đầu không yên lòng, "Miếu Hải thần đó lúc trước còn có người lén lút tới viếng, nhưng mấy năm gần đây đã không có ai đến nữa, cũng không biết ở đó xảy ra chuyện gì, thằng nhóc A Khải kia không biết có sao không nữa!"
Hạ Đông thầm nghĩ muốn đi theo, nhưng nghe những lời này, do dự nhìn già Lý và Lý Hải Sinh, "Hay là tôi qua đó xem sao? Hai người ở lại chỗ này."
Già Lý không đồng ý, "Cậu lại không biết hoàn cảnh trong miếu Hải thần, nên để tôi đi qua, tốt xấu còn biết chút chuyện, có khi có thể giúp đỡ!"
Lý Hải Sinh cũng lười nói chuyện cùng hai người này, nói ra ưu điểm chạy nhanh của mình, "Ông nội, chú Hạ hai người ở lại đây, con chạy nhanh để con đi cho!"
Nói thật hay giống như chân cẳng người khác không còn nhanh nhẹn vậy, già Lý vừa tức vừa vội, cũng đuổi theo, Hạ Đông còn có thể nói cái gì, đương nhiên chỉ có thể chạy theo ông lão, ba người đều đi.
Lại nói Chu Khải vừa rồi che ô nhảy đến giữa không trung, nhất thời cảm giác hướng gió thay đổi, sợ bị mặt trời chiếu vào người, cho nên Chu Khải cả người đã co thành một cục ngồi xổm dưới tán ô, nhìn trái nhìn phải, tìm được một tảng đá địa thế cao lại mọc đầy rêu xanh.
Tìm được nơi đặt chân, Chu Khải điều chỉnh phương hướng gia tăng trọng lượng rơi xuống, giương mắt xa xa nhìn thấy một mái hiên, ai biết lúc rơi xuống lại không cảm nhận được tảng đá dưới chân, ngược lại đạp vào khoảng không.
Nguyên bản đối với một con quỷ như Chu Khải, đạp lên không thì đạp lên không, tóm lại cuối cùng cũng là bay thôi mà, nhưng cảm giác đạp vào khoảng không này không giống vậy, Chu Khải chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, giống như dưới đất có một cái miệng rộng đang hút khí vậy, trong chớp mắt đã hút hắn vào đó.
Chu Khải chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại mở mắt ra, phát hiện mình đang ở một nơi đưa tay ra trước mặt nhìn không thấy năm ngón tay.
Chu Khải nhất thời sợ tới mức lạnh run, ôm lấy bản thân run rẩy nhỏ giọng thử gọi "Nè", vậy mà chung quanh lại phát ra tiếng vọng, Chu Khải lại gọi thêm một tiếng, nghe được tiếng vọng lại ít nhất phải đến hai ba mươi lần.
Nơi này chắc là một vùng trống trải, chung quanh lại có vách tường, bằng không vùng đất bằng phẳng không thể nào tạo ra tiếng vọng lại như thế này.
Không thể hiểu nổi, Chu Khải đột nhiên tưởng tượng mình là một trái dưa chuột trong bình dưa muối, lúc này bản thân mình chính là một trái dưa chuột cô cô đơn đơn nằm lẻ loi trơ trọi dưới đáy bình dưa muối.
Hạ Tuy nghe già Lý nói bên kia có miếu Hải thần, bản thân cũng cẩn thận hơn, tuy rằng sốt ruột, nhưng không thể làm việc lỗ mãng.
Rủ mắt nhìn thấy Tiểu Hắc đang hưng phấn đến độ đôi mắt lấp lánh như sao, Hạ Tuy khẽ suy nghĩ, đổi tư thế ôm Hạ Dạ, để nó áp lên vai mình, "Giúp tôi lấy dây xích chó trong ba lô ra." Hạ Dạ quơ quơ chân, "Cho tôi xuống, tôi có thể tự chạy, không kéo chân ông đâu."
Chỉ là bây giờ nó không thể dùng bước chân quỷ siêu ngầu của nó, những năng lực khác vẫn còn, nó cũng không phải thật sự là một đứa bé mới mười tháng tuổi.
Hạ Tuy lắc nó một chút, bảo nó đừng quậy, "Ở đây có điều kì lạ, cậu chạm đất sợ rằng sẽ bị bắt đi, trừ phi cậu có thể bay."
Hạ Dạ không thể hư hoa, bây giờ không thể bay được.
Hạ Dạ cẩn thận suy nghĩ về sự lo lắng của Hạ Tuy, cũng không cố chấp nữa, nghe lời ghé vào vai Hạ Tuy kéo khóa kéo ba lô ra, từ bên trong lấy được dây xích chó, hai chân đạp lên cánh tay Hạ Tuy, cả người liền rơi vào trong ba lô.
Hạ Tuy đưa dây xích chó cho Hạ Tuy, "Tôi ở trong ba lô của ông, sẽ không làm ảnh hướng đến động tác của ông, muốn gì tôi cũng có thể lấy giúp."
Bây giờ Hạ Dạ là một "Người" có cả cái bóng, cũng không sợ tiếp xúc trực tiếp với những đồ vật như kiếm gỗ đào của Hạ Tuy.
May mắn Hạ Tuy hôm nay lên núi đã mang đầy đủ đồ nghề, bằng không bây giờ còn thật có chút mạo hiểm.
Hạ Tuy không phản đối, lấy dây xích cột vào vòng cổ của Tiểu Hắc, sau đó lấy xuống chiếc túi tiền đựng bùa treo trên cổ nó, đặt Tiểu Hắc lên mặt đất, khẽ quát một tiếng "Đi!"
Tiểu Hắc không rõ lí do, nhưng mà cảm giác thoát khỏi sự giam cầm quả thật sảng khoái quá đi, bây giờ nó không chỉ có thể chạy khắp nơi, còn có thể tùy tiện cắn đồ!
Cả người Tiểu Hắc chấn động, cơ thể nhỏ nhỏ có thể phát ra một tia khí phách, đáng tiếc chấn động rồi thì cả người nó vẫn chỉ là con chó lông xù nhỏ như bàn tay.
Có điều Tiểu Hắc cũng không quan tâm, nó có thể cảm giác được, phía trước có một thứ có một thứ siêu cấp ngon miệng!
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi Tiểu Hắc trở về vị trí cũ. . .
Chu Khải: Lão đại, hai chúng ta từng có giao tình cùng ăn thịt khô cùng uống bia! Đừng ăn em!
Tiểu Hắc: Cút, năm đó một túi thịt khô, tôi ăn một miếng cậu ăn một mớ, tưởng tôi quên hả? Ăn cậu rồi, về sau tất cả thịt khô đồ ăn vặt gì đều thuộc về một mình tôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.