“Ngươi mới nói có người nhờ ngươi bói toán hỏi khi nào được ẵm cháu?” Thanh Vận hơi nhíu mày, nhìn ta hỏi.
“Dạ... Nàng còn gọi ta là tiên cô...” Ta trả lời bất lực.
“...”
Nhất thời Thanh Vận cũng đen mặt.
Chờ mặt hết đen, Thanh Vận vụng trộm hé cửa nội điện, kéo ta qua chỉ vào trong điện: “Thất nhi ngươi chỉ cho vi sư xem người đó là ai?”
Người Thanh Vận kề sát lưng ta, vì đứng lâu ở tiền điện mà trên người còn ám mùi nhang khói với...
… Mùi thịt kho tàu...
Ta thật sự rất muốn hỏi một câu: ‘Sư phụ, cơm trưa của ngài dính hết lên quần áo rồi sao?’
Điều khiến ta cảm thấy xấu hổ nhất là hơi thở của Thanh Vận, ngứa ngáy bên tai, tim cũng khó chịu. Còn vì sao tim cũng khó chịu thì chính ta cũng không biết.
“Sư phụ, người đừng đứng gần như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân!” Ta nhỏ giọng khinh bỉ.
Cho dù lúc nàyThanh Dạ sư huynh không thấy, ta cũng muốn lặng lẽ thủ thân như ngọc vì hắn.
Trong lòng ta không khỏi thầm khen, mình quả thật là nữ tử trinh tiết, thật hy vọng có người lập đền thờ trinh tiết nổi danh vạn dặm cho ta.
Thanh Vận lúc này mới phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, thoáng xấu hổ lui về sau một chút, ho nhẹ hai tiếng phá vỡ không khí ngượng ngùng: “Ngươi chỉ cho vi sư xem đó là ai!”
“Chính là phụ nhân búi tóc kiểu song kế đang bái tế tổ sư.” Ta nhỏ giọng trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-thanh-than-di/3230029/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.