Trương Tịch Nhan ngồi quỳ trước cửa phòng được Liễu Vũ ôm khóc thật lâu, lúc sau mới ngừng khóc. Nàng không nói một lời, đứng dậy, tìm một cái khăn đem đi giặt sạch, sau đó bắt đầu lau nhà dọn vệ sinh.
Rạng sáng hơn bốn giờ không chịu ngủ, đi quét dọn vệ sinh ngôi nhà đã lâu không có người ở, cảnh tượng có chút quỷ dị và kỳ quái.
Liễu Vũ không dám nói gì, yên lặng cầm một cái khăn khác phụ giúp Trương Tịch Nhan dọn dẹp.
Hai nàng lau dọn từ tầng cao nhất cho đến tầng trệt, chờ xong xuôi đã là buổi sáng chín giờ.
Trương Tịch Nhan lấy hành lý được thu thập lúc ở khách sạn ra, cùng Liễu Vũ đơn giản tắm rửa thay bộ quần áo khác, sau đó đi đến đạo quan.
Lúc hai nàng tới cổng đạo quan, cửa lớn của đạo quan đóng kín, Trương Kế Bình giống như như bức tượng điêu khắc cách cánh cửa lớn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, còn người của phân cục Quảng thành Dân Tông Hiệp thì đang đứng đợi ở cổng.
Chưa tới giờ hẹn, người của phân cục Quảng thành Dân Tông Hiệp thấy cửa đạo quan không mở, không dám tự tiện đi tới gõ cửa.
Trương Kế Bình thì ngồi bên trong nhìn đám ngốc tới cửa cũng không biết đi gõ, cho nên anh không thèm mở cửa, thẳng đến khi đám ngốc bên ngoài hô thanh: "Chào Trương đạo trưởng, chào bà chủ Liễu." Anh mới nháy mắt đi đến trước cửa, mở cửa ra, thưa: "Mẹ."
Một tiếng 'mẹ', khiến cho mấy người của Dân Tông Hiệp vừa tính đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555776/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.