Dưới tình huống như vậy, vô luận Trương Tịch Nhan bỏ chạy hay đứng tại chỗ, trả lời hay không trả lời, cái nào cũng không thích hợp, tổ tông đời thứ hai cũng không ngốc, tới tới lui lui đánh thái cực ngược lại sẽ càng làm người tổn thương, vì thế Trương Tịch Nhan quyết định rót canh gà độc hại cho tổ tông: "Thế sự biến ảo vô thường, mọi việc đều có nơi quy túc. Trần dương cho dù cao, nhưng cũng sẽ có một ngày bụi bặm rơi xuống. Con đường tu hành dù xa cách mấy, dòng sông dù dài cách mấy, vẫn sẽ có điểm cuối."
Liễu Vũ nghe vậy liền kinh ngạc nhìn về phía Trương Tịch Nhan: Chị nói lan man con ngan cái gì thế.
Trương Tịch Nhan lo lắng Liễu Vũ mở mồm móc mỉa, trong lòng âm thầm hừ lạnh, trên mặt lại một mảnh vân đạm phong khinh. Nàng quay đầu nhìn về phía Trương Kế Bình, nói: "Tôi là Lê Trùng Trùng chuyển thế, đây là chuyện không thể phủ nhận, tôi là Trương Tịch Nhan, cũng là chuyện không thể thay đổi. Bàn về huyết thống, cậu là tổ tông đời thứ hai của Trương Tịch Nhan, nhưng bàn về mặt tình cảm thì tôi lại không có cách nào xem cậu như tổ tông được, tôi nghĩ là do tình cảm còn sót lại của Lê Trùng Trùng ảnh hưởng đến. Tôi là Lê Trùng Trùng luân hồi chuyển thế, rất nhiều chuyện trước kia đều đã quên hết, rất nhiều người trước kia cũng không còn nhớ rõ."
"Thế sự cũng vậy, người cũng vậy, đều đang không ngừng hướng về phía trước."
"Cậu cùng Lê Trùng Trùng canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555769/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.