Có cổ thi tổ tông ở cạnh, Liễu Vũ làm nhân viên chăm sóc đặc biệt, muốn cùng người bệnh nằm chung một chỗ chút xíu cũng không được, chỉ có thể dựa bên cạnh nghỉ trong chốc lát. Cô thiệt không còn lời nào để nói với vị cổ thi tổ tông này, biết ông ấy là lão tổ tông đời thứ hai của Trương gia, nhưng nhìn mà cứ tưởng rằng ông ấy là con trai hiếu thảo của Trương Tịch Nhan. Chăm sóc cho Trương Tịch Nhan còn cần mẫn hơn cả cô, sắc thuốc đút nước lau tay rửa mặt, nếu không phải nam nữ khác biệt, hơn nữa người và cổ thi có khác, thì không biết ông ấy có tắm luôn dùm cho Tịch Nhan bảo bảo nhà cô không nữa. Cổ thi tổ tông lau tay lau mặt cho Tịch Nhan bảo bảo nhà cô xong, không cho cô chạm vào người Tịch Nhan bảo bảo, mà kêu Trương Đạo Dĩnh vào lau người cho nàng.
Nếu không phải cô đánh không lại cổ thi tổ tông ý đồ bổng đánh uyên ương kia, cô thế nào cũng phải... Nhưng đó là tổ tông nhà Trương Tịch Nhan, cho dù cô có nhắm đánh thắng được thì cũng không dám đánh. Liễu Vũ nghẹn khuất không chịu nổi. Cũng may Trương Tịch Nhan chỉ hôn mê thêm hai ngày, sau đó tinh thần chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều, ít nhất thời gian tỉnh táo nhiều hơn trước, những lúc đó Liễu Vũ liền đến ôm cánh tay Trương Tịch Nhan, nhìn có vẻ uyển chuyển nhưng kỳ thực vô cùng trực tiếp hung hăng cáo trạng cổ thi tổ tông.
Cổ thi tổ tông ngồi bên cạnh, luôn dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555760/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.