Tuy rằng có ba tấm kim bạc tiền làm an ủi, nhưng trong tầng hầm giờ đã trống trơn, cả tòa nhà thì rách nát, khiến cho Liễu Vũ cảm thấy có chút tiêu điều.
Cô dự tính đem những món đồ cổ bị vỡ đóng gói bán cho lái buôn, những thứ có niên đại xa xăm không được phép giao dịch buôn bán thì quyên tặng cho viện bảo tàng. Bọn họ muốn phục hồi chúng cũng được, đem những mảnh vỡ đi triển lãm cũng được, hay ném trong rương để cho nó đóng bụi cũng tốt, tùy bọn họ vậy. Liễu Vũ lười biếng ngồi trên ghế sofa, lái buôn đồ cổ cùng với chuyên gia và nhân viên công tác của viện bảo tàng chân trước chân sau theo nhau tới cửa. Tất nhiên cô sẽ không chọn bán cho riêng một nhà nào, cô thả ra tin tức, để cho nhóm lái buôn tự đến xem hàng rồi ra giá cạnh tranh nhau. Gọi cả người bên viện bảo tàng lẫn lái buôn đến cùng một lúc, cũng là vì tránh cho bọn họ nổi lên tâm tư đem những thứ có thể bán lấy ra quyên tặng, hoặc là đem những thứ không thể bán bán đi mất.
Lái buôn đồ cổ trước khi tới mua hàng cũng đã đi dò hỏi thông tin về Liễu Vũ, nghe nói cô là một phú nhị đại, thừa kế tài sản vô cùng lớn của một người bà con xa, một đêm phất nhanh, sau đó a, tuổi trẻ không hiểu chuyện, đắc tội người khác, tòa nhà bị càn quét, đồ vật đáng giá đều bị đập nát, cho nên bây giờ mới muốn bán đổ bán tháo. Lúc trước tập đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555750/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.