Sau khi ăn xong, các nàng dời đến phòng trà thương nghị phương án hành động kế tiếp.
Du Thanh Vi pha trà, toàn thân nàng ấy tản mát khí chất cổ điển bình yên nhàn nhã kết hợp với mùi hương trầm trong phòng trà vô cùng hài hòa, cổ tay trắng nõn như ngưng chi bạch ngọc sáng bóng như mỡ dê tương sấn với bộ trà cụ bằng sứ, quả nhiên là mỹ nhân như ngọc cảnh đẹp ý vui.
Cảm giác mà Du Thanh Vi tạo ra, làm cho Liễu Vũ cảm thấy bản thân mình giống như người phàm tục. Cô nhìn về phía Trương Tịch Nhan, phát hiện vị đại lão nhà cô đi đến đâu cũng vô cùng ổn trọng, vững như bàn thạch. Nhìn mà xem, này hai khứa, một khứa thì như đỉnh núi bao phủ mây mù nhẹ nhàng êm ái, một khứa khác thì vững vàng bất động như nham thạch, vừa vặn thấu thành một đôi vô cùng xứng, chỉ có cô là phàm phu tục tử, là phàm phu tục tử a! Hừ!
Trương Tịch Nhan uống một ngụm trà, sau đó thả Hoa Thần Cổ bày ra cổ chướng phong tỏa toàn bộ phòng trà, nàng nói: "Canh Thần đấu với Lê Vị hơn 5000 năm, thủ đoạn của Vu Thần Tộc như thế nào gã nắm rõ như lòng bàn tay. Động Đình là sân nhà của gã, vô luận chúng ta ẩn mình đi vào hay là mạnh mẽ tấn công đều sẽ bị thiệt thòi lớn. So sánh thực lực của hai bên, đối phương có nhân số và thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối."
Du Thanh Vi hỏi: "Cho nên?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555749/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.