🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ai? Ai đoạt xá Trương Tịch Nhan? Ngô Phượng Khởi theo bản năng nhìn về phía Trương Quá Hướng. Trương Quá Hướng vẫn đang nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan không chớp mắt, trên mặt không giấu được vẻ kinh hãi.

Trương Tịch Nhan lo lắng chưởng giáo chân nhân lớn tuổi còn phải chịu kích thích sẽ xảy ra chuyện, vì thế giải thích: "Đây là Vu Tộc truyền thừa lực lượng từ trong huyết mạch. Sau khi lão tổ Trương Trấn Sơn qua đời, lão tổ tông Lê Trùng Trùng bế quan trong tổ lăng không ra ngoài nữa, Lê Vị chịu khổ ám toán, con cháu đời sau chịu khổ tàn sát, mà con thì bị thương nặng ý thức hỗn độn. Bà là người giữ chữ tín, không muốn phá vỡ lời thề đi ra ngoài, cũng không muốn thấy con cả đời đần độn, vì thế đã đem tu vi công lực cả đời cùng với nguyên thần hồn lực truyền hết cho con." Những chuyện này đều do nàng phỏng đoán, cũng là giải thích hợp lý nhất. Nàng nói tiếp: "Lê Vị là do lão tổ tông một tay nuôi lớn, Canh Thần bảy lần huyết tẩy bộ lạc Hoa Tế, cộng thêm thôn Hoa Tập hiện tại, tổng cộng tám lần, Canh Thần và lão tổ tông có mối thù sát tổ, sát phụ, sát mẫu."

Du Thanh Vi nghe vậy liền chấn kinh, hỏi Trương Tịch Nhan: "Thù lớn như vậy, bọn chúng còn chạy ra giúp đỡ một bên, trợ quyền cho Canh Thần, cô còn giữ bọn chúng lại để dành ăn Tết hay gì?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Tổ đình là bên đứng đầu Đạo môn, từ khi xảy ra chuyện, vẫn luôn vì nhà của tôi mà chạy ngược chạy xuôi, đối với tôi có ân nghĩa che chở, chưởng giáo chân nhân vẫn luôn vì chúng tôi đứng ra hòa giải với các phái, suy cho cùng vẫn có vài phần cảm tình. Tuy rằng Trấn Sơn nhất mạch đạo thống không thể kế tục, nhưng có tổ đình che chở, vẫn còn có thể lưu lại một chút huyết mạch loãng, trong nhà vẫn còn một vài họ hàng xa còn sống, cũng nên lưu lại cho bọn họ một đường lui. Không đến vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn đao kiếm tương hướng, bởi vậy nên mới cho Đạo môn ba lần lựa chọn cơ hội. Lần đầu tiên, là khi tôi giết tới tổng cục Tây Nam, lần thứ hai là đêm đăng lên bài luận về việc nhà Lê Vị bị cướp sạch, lần cuối cùng là phòng làm việc Côn Minh."

Chưởng giáo chân nhân nặng nề thở dài, giương mắt nhìn về phía người của các môn phái khác.

Người của các môn phái khác nghe thấy đoạn đối thoại giữa Trương Tịch Nhan và Du Thanh Vi, lại nhìn về phía cô gái trẻ và con rồng trắng đang đuổi theo người của bộ lạc Ứng Long như đuổi vịt, trong lòng âm thầm kinh hãi cùng với tràn đầy phức tạp. Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết được bọn họ đã bị cuốn vào thứ chuyện thị phi gì, tình hình trước mắt càng làm cho bọn họ tinh tường nhận ra rằng một khi bị cuốn vào đối đầu với cường địch như Trương Tịch Nhan, sẽ có thảm trạng như thế nào.

Trương Tịch Nhan kết thúc cuộc nói chuyện này, gọi Liễu Vũ: "Liễu Vũ, xem cho kỹ."

Liễu Vũ:? Cái gì cơ? Đại lão, tư duy của chị nhảy có hơi nhanh, em theo có chút không kịp a. Cô còn chưa thầm nghĩ xong, bỗng nhiên dưới chân rung lên, giống như động đất, tiếp đó nhìn thấy dưới chân Trương Tịch Nhan phóng xuất ra lực lượng lan tràn ra bốn phương tám hướng, thủ pháp giống như khi Trương Tịch Nhan phóng xuất Hoa Thần Cổ tạo ra ảo trận phong bế phòng làm việc Côn Minh, nhưng lúc này lực lượng phóng ra ngoài còn khủng bố đáng sợ hơn rất nhiều.

Trương Tịch Nhan hỏi: "Còn nhớ rõ tấm bản đồ vẽ Thánh Sơn bên trên Quỷ Tộc tôi đưa cho em không?"

Liễu Vũ vẻ mặt dại ra gật gật đầu. Đương nhiên nhớ rõ, cô đâu phải con cá vàng chỉ có trí nhớ bảy giây đâu à.

Trương Tịch Nhan nói tiếp: "Hoa Thần Cổ là môi giới, tôi có thể làm được, em thông qua Hoa Thần Cổ cũng có thể làm được."

Liễu Vũ: Không phải chứ, chị gái à, đại lão ơi, chị đây là muốn làm gì vậy?

Du Thanh Vi kinh hô: "Cái đệt." Mũi chân nhẹ nhàng nhún trên mặt đất, hoa văn tương tự như vảy trên thân Đại Bạch thoáng hiện trên da thịt của nàng ấy, mấy cái nhún chân nàng ấy đã chạy tới bên đường đối diện, đồng thời hô to: "Tiểu muộn ngốc, Đại Bạch, trở về."

Cô gái trẻ và rồng trắng nghe thấy tiếng gọi, một chút do dự cũng không có, lập tức trở về bên cạnh Du Thanh Vi.

Mấy đại lão của các môn phái khác thấy thế, sôi nổi che chở đám đồ tử đồ tôn và hậu bối của nhà mình rút lui ra bên ngoài.

Liễu Vũ nhìn quanh bốn phía, rồi kinh ngạc quay qua nhìn Trương Tịch Nhan: Đại lão, chị rốt cuộc muốn làm gì vậy?

Không khí đột nhiên phát ra một tiếng vang chấn động, gạch lát trên mặt đất bị xốc bay, xi măng thì vỡ ra trồi lên, giống như dưới nền đất vừa xảy ra nổ mạnh.

Liễu Vũ chỉ cảm thấy một cổ khí lãng từ dưới lòng bàn chân xốc lên, nếu không phải cô tay lanh mắt lẹ ôm chặt Trương Tịch Nhan, lại được Trương Tịch Nhan vớt ngược lại ôm chặt eo, phỏng chừng cô sẽ lại bay vào không trung thêm lần nữa. Hai tay của cô ôm chặt lấy Trương Tịch Nhan, tóc và áo khoác bị thổi bay phất phơ, gió mạnh tới nỗi như thể hình thành vòi rồng. Cô lớn tiếng hỏi Trương Tịch Nhan: "Trương Tịch Nhan, chị làm gì vậy?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Thiên Cương Địa Sát, Thiên Thần Tộc dùng Thiên Cương chi lực, Vu Thần Tộc thì dùng Địa Sát chi lực." Nàng vừa dứt lời, dưới nền đất đột nhiên xuất hiện vô số hắc khí. Những hắc khí này giống như sương khói cuốn về phía những tên còn sống sót của bộ lạc Ứng Long và thi thể của những tên đã chết, đem tất cả bọn chúng kéo vào lòng đất.

Một ý tưởng nảy lên trong đầu Liễu Vũ, cô lập tức thả Hoa Thần Cổ ra, nhìn thấy bọn người bộ lạc Ứng Long và thi thể bị sương đen kéo vào sâu bên trong lòng đất.

Long khí hộ thể của bọn chúng nhanh chóng bị sương đen ăn mòn không còn một mảnh, Hoa Thần Cổ từ bên trong sương đen lao ra gặm cắn sạch sẽ máu thịt xương tủy bọn chúng, chỉ trong chớp mắt, bọn chúng đã hóa thành mớ tàn xương hủ bại bị chôn thật sâu thật sâu trong lòng đất.

Sương đen tản ra, Hoa Thần Cổ chui ra khỏi mớ tàn cốt kia, uốn lượn thành một đội ngũ dọc theo khe hở của nham thạch đất đá bay về phía Trương Tịch Nhan.

Hàng trăm tàn cốt chôn sâu bên dưới lòng đất, Hoa Thần Cổ từ bên trong tàn cốt bay ra tới hợp thành những mảng nhỏ, sau lại dần dần tụ thành những mảng thật lớn như rễ cây chui ra khỏi mặt đất thấm vào chân của Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ nghĩ tới bản đồ vẽ Cổ Thần Thụ cắm rễ bên trên Quỷ Tộc Thánh Sơn. Cô nghĩ thầm: "Những thi thể vừa rồi bị kéo xuống tuốt bên dưới rễ của Cổ Thần Thụ hả ta?" Này con mẹ nó có chút đáng sợ à nha.

Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, máu đọng trên mặt đất đã không còn, người và thi thể đến từ bộ lạc Ứng Long tất cả không thấy đâu nữa, chỉ còn lại những thi thể của các môn phái khác được khiêng ra từ trong tòa nhà. Ở chỗ xa xa, ngoài phạm vi công kích của địa sát có nhiều đại lão các phái đang đứng, bọn họ một đám kinh hồn táng đảm, mặt lộ vẻ sợ hãi, hiển nhiên là bị cảnh tượng trước mắt dọa đến.

Liễu Vũ cảm thấy vô cùng thống khoái, nói thầm trong bụng: Đáng đời, hiện tại đã biết Tịch Nhan bảo bảo nhà tôi là đại lão không dễ chọc rồi chưa?

Cô nhìn xuống đất, chỉ thấy thổ địa bị nứt toác, gạch lát và xi măng không có một khối nào còn nguyên, tòa nhà phòng làm việc Côn Minh cũng biến thành tòa nhà hoang phế, những chiếc xe đậu trong sân vốn dĩ còn đang sử dụng tốt lại trở nên như đồ bỏ bị vứt ngoài đường dãi nắng dầm mưa không người chăm sóc, sơn xe bong tróc, mặc kệ là nhựa hay thép cũng đều mục nát hết.

Cô vội vàng cúi đầu nhìn quần áo của bản thân, quần áo mới tinh vừa mua đã mục như giẻ rách, vừa sờ lên, trực tiếp nát thành bột phấn. Quần áo xác chết ngàn năm nằm trong quan tài cũng không có mục nát bằng quần áo của cô đang mặc. Cô sợ tới mức nhanh chóng nhìn xem bàn tay và làn da của mình, cũng may không có việc gì, không biết cái mặt mình có bị gì không. Cô khẩn trương hề hề hỏi Trương Tịch Nhan: "Em không có bị hủy dung đó chứ?"

Trương Tịch Nhan cạn lời. Em một cái có Hoa Thần Cổ tu luyện cổ thân, địa sát chi khí đối với em như cá gặp nước, có thể hủy cái gì dung?

Liễu Vũ nhìn biểu tình của Trương Tịch Nhan liền đoán được nàng muốn nói cái gì, cười cười nói: "Không hủy dung là tốt rồi." Cô âm thầm cảm thấy may mắn, xe của mình dừng ở xa, trong cốp xe còn có rất nhiều quần áo.

Trương Tịch Nhan xòe tay phải, để lộ ra một viên đá đỏ như được kết tinh từ máu to chừng nửa nắm đấm, đưa cho Liễu Vũ: "Cho em nè."

Tinh thể đỏ như máu, bên trong có một hư ảnh hình rồng mờ ảo vàng rực rỡ, hư ảnh bay lượn bên trong viên đá, nhìn vô cùng xinh đẹp. Viên đá này hiện lên huyết quang, bên ngoài còn có một vòng huyết khí quấn quanh, tươi đẹp đến mức khiến cho người có loại ảo giác nó là một viên kim cương lập lòe quang hoa.

Liễu Vũ tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Hư ảnh hình rồng bên trong chính là tinh khí của người bộ lạc Ứng Long, Canh Thần tàn sát bộ lạc Hoa Tế cũng là muốn loại lực lượng này. Tầng tinh thể bên ngoài là do tôi dùng Hoa Thần Cổ rút ra tinh huyết của bọn chúng ngưng luyện mà thành, so không bằng với tinh khí, nhưng cũng là... tặng cho em coi như đại bổ đan tăng lên tu vi."

Liễu Vũ: "..."

Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ, cảm thấy một viên lớn như vậy hẳn là rất khó nuốt xuống, vì thế tay phải nhẹ bóp một cái, đem viên tinh thể luyện hóa thành những hạt nhỏ như đậu đỏ, đưa cho Liễu Vũ: "Như vậy ăn sẽ không bị nghẹn, nhưng là tiêu hóa hấp thu sẽ kéo dài thời gian hơn một chút."

Liễu Vũ nghĩ thầm trong bụng: Chị gái, em không phải là sợ bị nghẹn. Thứ này là lấy từ trên người người khác xuống a, chị đưa cho em ăn thiệt hả? Thôi được rồi! Bạn gái đút cho ăn, dám không ăn sao? Liễu Vũ cầm một 'hạt đậu đỏ' lên, nhắm hai mắt, ném vào miệng nín thở nuốt xuống, một cỗ mùi máu tươi từ bụng nhỏ xông thẳng lên cổ họng tanh tới nỗi làm cho cô muốn ói. Cô đè tay lên vị trí dạ dày, nỗ lực ngăn chặn cảm giác muốn nôn mửa, tự thôi miên bản thân: Đậu đỏ, chị đây ăn chính là đậu đỏ, đậu đỏ sinh ở phương Nam*, đậu đỏ ký thác tương tư.

*Hồng đậu sinh Nam Quốc là một câu thơ trong bài thơ 'Tương Tư' của Vương Duy, người xưa thường dùng hình ảnh cây này để biểu tượng cho tình yêu, còn được đặt tên là cây 'tương tư'.

Đậu đỏ em gái nó chứ đậu đỏ! Đây là máu người a! Người sống, người chết gì đều bị kéo xuống trong đất! Trương Tịch Nhan chính mình không ăn, đút cho mình ăn, hứ! Chị cảm thấy bổ, nhưng chị ghét ăn nó, vậy nên mới đút cho em ăn chứ gì.

Liễu Vũ trong lòng cuồng mắng, trên mặt lại treo lên nụ cười: "Ăn ngon ghê."

Trương Tịch Nhan: Nếu trong mắt của em không có nước mắt, biểu tình không có phẫn nộ vặn vẹo như vậy, tôi đại khái... sẽ làm bộ tin lời của em. Nàng nói: "Thời thượng cổ, có tập tục hiến tế người sống, chính là để hấp thu cái này."

Dạ dày của Liễu Vũ lại lần nữa cuồn cuộn, cô chạy vội đến cạnh một chiếc xe hư, cúi người, muốn ói nhưng không ói được.

Trương Tịch Nhan đi đến nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho Liễu Vũ, nhẹ giọng nói: "Đây là huyết thực, nó giúp ích rất lớn cho việc tăng lên tu vi tẩm bổ thần hồn, bọn chúng là người của bộ lạc Ứng Long, lúc Canh Thần ban long khí cho bọn chúng thì cũng đồng thời hạ xuống huyết tế chi thuật, nếu tôi không làm như vậy, thì cho dù có đem thi thể đốt trụi, những thứ em nuốt vào bụng cuối cũng vẫn sẽ chảy về phía Canh Thần. Tôi biết ăn cái này rất ghê tởm, nhưng em cần phải ăn nó để tăng lên công lực, coi như là... lợi dụng phế vật đi."

Du Thanh Vi chậm rì rì đi tới, nhìn Liễu Vũ đang nước mắt lưng tròng muốn ói mà ói không được, âm thầm buồn cười, nàng ấy nói: "Đừng không biết đủ, miếng ăn này chính là do vợ của cô nhịn từ kẽ răng lấy xuống đưa cho cô đó."

Trương Tịch Nhan: Cái gì kêu là vợ của cô hả?

Liễu Vũ khó có thể tin nhìn Du Thanh Vi: "Đây chính là..." Nhận thấy biểu tình cười như không cười của Du Thanh Vi, cô nói không ra lời.

Du Thanh Vi ý cười doanh doanh: "Cô cứ coi như là chí mạnh ăn thịt Lỗ Hồ, nói cười khát uống máu Hung Nô đi."* Nàng ấy nhướng mày: "Bất quá nếu cô thật sự ghét bỏ, Trương Tịch Nhan nhà cô cũng không có ý kiến gì, thì tôi không ngại để cho Đại Bạch giúp cô ăn a."

*Một câu thơ trong thi ca TQ: bạn nào thích thì cứ tìm hiểu thêm nhé, chứ mình lười nói về tinh thần dân tộc của người Hán ngày xưa lắm. ^^

Tráng chí cơ xang Hồ Lỗ nhục.

Tiếu đàm khát ẩm Hung Nô huyết.

Rồng trắng đang quấn trên cánh tay của Du Thanh Vi lập tức ngẩng đầu lên gật như gà mổ thóc, hai mắt sáng đến phiếm quang.

Lộ Vô Quy liếc Đại Bạch một cái, thực khinh thường hất đầu: "Đồ tham ăn!"

Du Thanh Vi cạn lời liếc Lộ Vô Quy một cái, không biết nói gì thêm. Nàng ấy quay sang nói với Trương Tịch Nhan: "Tìm một chỗ khác đi, bàn chính sự."

Trương Tịch Nhan gật đầu, đáp: "Chờ tôi một chút." Nàng quay sang nói với Liễu Vũ: "Em lên xe trước chờ tôi." Rồi xoay người đi đến bên cạnh chưởng giáo chân nhân.

Không ít người của các môn phái khác đang vây tụ bên cạnh chưởng giáo chân nhân, bọn họ nhìn thấy Trương Tịch Nhan đi đến liền quay sang nhìn nàng.

Trương Tịch Nhan hành lễ với chưởng giáo chân nhân: "Chưởng giáo, xin từ biệt ở đây."

Chưởng giáo chân nhân nhẹ nhàng gật đầu, dặn dò: "Nếu gặp khó khăn, cứ đưa tin về tổ đình, trên dưới tổ đình đều sẽ dốc sức tương trợ."

Trương Tịch Nhan đáp: "Đa tạ chưởng giáo."

Chưởng giáo chân nhân lại dặn dò: "Đừng thương cập người vô tội."

Trương Tịch Nhan gật đầu đồng ý: "Vâng. Chỉ cần các môn phái của Đạo môn không đứng ra gây khó xử cho tôi, thì mối thù giữa tôi và bộ lạc Ứng Long tuyệt không liên lụy đến người khác." Nàng nhìn về phía Ngô Phượng Khởi: "Ngô lão, khó xử của ngài tôi có thể thông cảm, nếu Dân Tông Hiệp phân rõ ràng giới tuyến với Canh Thần, không hề gây khó xử cho tôi, việc tối nay xem như tôi và Dân Tông Hiệp chấm dứt ân oán, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng."

Ngô Phượng Khởi nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm cái gì.

Một lão đạo sĩ lên tiếng: "Trương Tịch Nhan, cô lên án Canh Thần dùng huyết tế chi thuật, vậy thì hành động vừa rồi của cô là như thế nào?"

Đạo sĩ trẻ tuổi đứng sau lão đạo sĩ nhỏ giọng gọi: "Sư phụ."

Không ít người đứng gần đó nhìn về phía lão đạo sĩ, cảm thấy ông ta hình như muốn gây sự.

Trương Tịch Nhan đáp: "Nợ máu trả bằng máu. Bộ lạc Ứng Long thiếu nợ máu, chuyện bọn chúng đã làm ra thì cũng nên thử tận hưởng tư vị đó một lần. Việc này tôi chỉ nhằm vào bộ lạc Ứng Long, tuyệt không ảnh hưởng người khác, thi thể đệ tử các phái vẫn còn ở đó, chỉ bị chút ảnh hưởng do lúc nãy tôi dẫn địa sát chi khí đến, không hề bị thương tổn gì khác." Nàng ôm quyền hành lễ một cái thật sâu với những người đang có mặt: "Nỗi oan khuất diệt thôn diệt tộc, bị buộc đến tuyệt cảnh không thể không phản kích tìm đường sống, nếu như có chỗ đắc tội, còn thỉnh các bị bao dung." Nàng lại lần nữa hành lễ với chưởng giáo chân nhân: "Chưởng giáo bảo trọng." Đứng thẳng lên rồi xoay người rời đi.

Lão đạo sĩ vừa mới lên tiếng nặng nề thở dài, nói với những người khác: "Chư vị, chuyện thị phi ân oán đúng sai giữa Trương Tịch Nhan và bộ lạc Ứng Long, phái Lao Sơn tôi đây sẽ không phán xét, nhưng thôn Hoa Tập và Trương gia thôn bị đồ sát là sự thật, Trương Tịch Nhan là người sống sót trong sự kiện đó, nàng đã đứng ra chỉ rõ và xác nhận Canh Thần gây án, lời nói của nàng, bần đạo cho rằng có thể tin tưởng vài phần. Lần này những đệ tử đã chết của phái Lao Sơn, nguyên nhân đều do Ứng Thế Kiệt lấy công làm tư, hắn ta một bên dẫn người đi cướp sạch tổ đình Vu Giáo, một bên lại vận dụng lực lượng của Dân Tông Hiệp đi truy nã Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan, cho nên mới đúc ra tai họa. Đề phòng lại xuất hiện sự kiện gây nên tổn thất thảm thống cho Đạo môn, bần đạo ủng hộ đề nghị của Ngô lão thanh tra nội bộ Dân Tông Hiệp, tạm thời giam giữ người của bộ lạc Ứng Long, cho đến khi bọn họ chịu giao ra Canh Thần và chân tướng của mọi việc."

Người của bộ lạc Ứng Long ở nơi này đã chết sạch, hiện tại còn đứng đây đều là người của các môn phái khác trong Đạo môn, vì thế nghe xong liền sôi nổi đồng ý.

Nói một câu không khách khí, hiện tại hai bên đều đã bày ra thực lực của mình, đệ tử các phái khác nếu đưa đầu vào, thì sẽ đúng như lời Trương Tịch Nhan nói, bất quá chỉ là pháo hôi mà thôi. Bọn họ nhìn thấy những bài viết Trương Tịch Nhan đăng trên diễn đàn cho nên biết được tình thế nghiêm trọng, lo lắng môn hạ đệ tử xảy ra chuyện, lúc này mới vội vàng chạy đến, kết quả chỉ là chậm trễ nửa ngày mà vô duyên vô cớ mất đi nhiều đệ tử như vậy. Tinh anh đệ tử tốn biết bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng ra tới lại bị Ứng Thế Kiệt và bộ lạc Ứng Long lấy ra làm pháo hôi, ai có thể nuốt trôi cơn giận này cơ chứ!

Mọi người càng nghĩ càng giận, chặn đường Ngô Phượng Khởi, cấp thiết đòi một cái giao đãi. Đánh không lại Canh Thần, chẳng lẽ không xử lý nổi mấy con tôm tép nhãi nhép nhảy nhót bên ngoài sao! Nếu để cho bọn chúng lang thang bên ngoài gây thêm sóng gió, không biết còn sẽ có bao nhiêu đệ tử Đạo môn gặp tao ương, cần thiết bắt hết bọn chúng lại rửa cho sạch sẽ.

Ngô Phượng Khởi áp xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, nói: "Sắc trời đã tối, ngày mai chư vị đến tổng cục Tây Nam một chuyến thương nghị chuyện này." Ông ta chắp tay thi lễ cáo từ, xoay người chuẩn bị đi về phía xe chuyên dụng của mình, sau đó xa xa nhìn thấy xe của mình đã biến thành phế thải, mặt liền đen như đít nồi. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, kinh phí vốn dĩ đã tổn thất thất nghiêm trọng, bây giờ tất cả xe lẫn phòng làm việc Côn Minh đều bị hủy hoại, cái lỗ thủng lớn như vậy ai mà vá cho nổi!

Trong nháy mắt, suy nghĩ từ chức bỏ gánh không làm nữa hiện lên trong đầu Ngô Phượng Khởi nhảy nhót không ngừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.