Trương Tịch Nhan cũng không biết bản thân mình là như thế nào ngâm xong thuốc tắm, nàng chỉ biết đau, cơn đau như thiên đao vạn quả.
Kia không phải là huấn luyện để gia tăng sức chịu đựng đau đớn, mà là phạm vào tộc quy phải chịu cơn đau phệ cốt xuyên tim trừng phạt. Chuyện nàng đã làm, nàng có thể không thừa nhận, bà nội ba và ông nội cũng thay nàng giấu đi, nhưng trong lòng bọn họ mọi việc đều như gương sáng, nàng làm trái với tộc quy, nhất định phải chịu phạt.
Nàng chỉ có thể cắn chặt răng đi chịu đựng, không ngừng nói với bản thân rằng ngâm thêm hai tiếng nữa là xong rồi, nàng đã từng chịu quá ba năm huấn luyện, có thể chịu được.
Nhưng mà, đau đớn làm hao hết sức lực của nàng, cũng làm ý thức của nàng trở nên mơ hồ, đau đến làm nàng mơ mơ màng màng, cảm giác duy nhất chính là cơn đau như lửa đốt dao cắt kim châm.
Nàng nghĩ, bà nội ba hẳn là đã hạ thủ lưu tình, không có để cho nàng phải chịu đựng đau đớn trong khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ cần bỏ thêm một loại dược liệu hoặc là dùng ngân châm đâm nhẹ nhàng vào huyệt vị, nàng có thể tận tình hưởng thụ cảm giác đau đớn này ngay trong lúc ý thức cực độ rõ ràng.
Trương Tịch Nhan còn mê mải suy nghĩ bà nội ba đã hạ thủ lưu tình như thế nào, nhưng bản thân lại không hề biết rằng nàng chỉ vừa mới ngâm chưa đến một giờ đồng hồ thì đã có máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555696/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.