Trương Tịch Nhan đi theo phía sau Lê Vị, cảm giác như không đi lâu lắm nhưng đã về đến phía ngoài thôn Hoa Tập. 
Lúc này trời chỉ mới rạng sáng, người dân trong thôn Hoa Tập vừa thức dậy, một thôn dân vừa ngáp vừa chui ra khỏi lều, nhìn thấy Liễu Vũ thì sửng sốt một lúc lâu, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mới quang quác kêu to chạy đến trước mặt Liễu Vũ dập đầu quỳ lạy hành đại lễ, ồn ào tới nỗi khiến những người khác cũng chạy ra tới. 
Trương Tịch Nhan nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Lê Vị đâu, nàng hỏi Liễu Vũ: "Lê Vị rời đi lúc nào vậy?" Nàng nhớ rõ ràng là buổi chiều các nàng bắt đầu rời núi, như thế nào mới nhoáng lên một cái đã đến buổi sáng ngày hôm sau rồi, còn về tới bên ngoài thôn Hoa Tập. Nàng nhớ rõ mới đây các nàng còn đang đứng ở bên trong rừng đào... đại khái chỉ khoảng mười phút trước đi? 
Liễu Vũ không thể hiểu được hỏi: "Lê Vị?" 
Trương Tịch Nhan:?? Nàng đáp: "Đại Vu Lê Vị, Vu thần Lê Vị." 
Liễu Vũ:?? Sao cô nghe không hiểu Trương Tịch Nhan nói gì hết vậy kìa. 
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm biểu tình của Liễu Vũ không chớp mắt, chú ý từng cái phản ứng của cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Vu Thần Lê Vị của bộ lạc Hoa Tế của các cô." 
Liễu Vũ hoang mang nhìn Trương Tịch Nhan, nâng tay lên làm động tác miễn lễ với đại tư tế, tộc trưởng và các trưởng lão đang vội vàng chạy tới, vẻ mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555663/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.