Chương trước
Chương sau
Trương Tịch Nhan lo lắng bản thân vẫn còn trong ảo giác, càng lo lắng bị trúng chiêu sẽ coi rắn rết côn trùng con chuột này nọ là mỹ thực mà ăn ngấu nghiến giống như trong phim ma, vì thế thừa dịp Lê Vị đang bận nướng thịt, nàng khoanh chân lại ngồi đả tọa, vận khí một đại chu thiên, đến khi mở mắt ra thì phát hiện tinh thần tốt hơn rất nhiều, cái cảm giác choáng váng giống như nửa mê nửa tỉnh cũng giảm bớt, gà và thỏ đang được nướng gần đó bốc lên mùi thơm ngào ngạt, làm cho nàng ngửi thấy có chút thèm. Nàng yên lặng lấy từ trong túi áo ra viên thuốc thanh tâm giải độc ăn vào, sau đó đốt hai lá bùa an thần, xác định bản thân không bị ảo giác mới đi trở về chỗ đốt lửa trại.

Lê Vị xé hai đùi gà và hai đùi thỏ chia cho các nàng, phần còn lại bị nàng ấy bao trọn gói.

Trương Tịch Nhan nói lời cảm ơn, chậm rì rì xé thịt gà bỏ vào miệng nhai nuốt, vừa lúc nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của đại lão. Nàng là dùng tay xé thịt đưa vào trong miệng, đại lão là cầm nguyên một con gà đưa lên miệng cắn xé, động tác dũng cảm không câu nệ tiểu tiết, cũng chỉ thiếu một bầu rượu nữa là có thể chân thật biểu diễn cái gì gọi là mồm to ăn thịt chén lớn uống rượu.

Trương Tịch Nhan bị hành động hào phóng và ánh nhìn của đại lão khiến cho có chút hoài nghi nhân sinh, nghĩ thầm: "Mình làm kiêu quá hả ta?" Nàng quay sang nhìn Liễu Vũ, chỉ thấy cái hố kia đang cầm đùi gà gặm đến miệng mồm bóng nhẫy. Nàng yên lặng chuyển sang chế độ gặm thịt gà, nhưng mà vẫn rất chú ý không để dầu mỡ dính vào mặt, không có sữa rửa mặt, xà phòng lúc trước mang theo cũng không thấy đâu, dầu mỡ dính vào người rất khó rửa.

Nàng lấp đầy bụng xong, đi đến bên dòng suối rửa sạch sẽ dầu mỡ trên tay, thấy Liễu Vũ cũng đã ăn no bèn đi đến bên cạnh cô, mời Liễu Vũ dẫn đường để nàng đi tìm ba.

Liễu Vũ kinh ngạc nhìn Trương Tịch Nhan: "Ba của cô cũng tới đây à?"

Trương Tịch Nhan bị bộ dáng làm bộ làm tịch này của Liễu Vũ khiến cho tức đến cười gằn: "Ba của tôi bị nhốt trong rừng đào, lúc sau bị Đại Tư Tế bắt, cô còn uy hiếp tôi nói muốn đem ba tôi nướng chín. Đừng nói là cô tính chối không có chuyện như vậy, đây đều là do tôi bị ảo giác chứ?"

*Ở những chương này, các đạo hữu có thể sẽ cảm thấy khá rối rắm và khó hiểu vì có những chi tiết ngắt quãng, những câu nói và nội dung không hề thống nhất hay liên quan, đây không phải là lỗi của truyện hay của tác giả nhé, đây là dụng ý mà tác giả cài cắm vào ý. Bởi vì Lê Vị có khả năng gây ra ảo giác và thay đổi ký ức của người khác, cho nên Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ cứ mơ mơ màng màng bị cài cắm và thay đổi ký ức, rồi bị ảo giác này nọ nên hai bả cứ ngáo ngơ vậy đó.:))))

Liễu Vũ xì một tiếng, đáp: "Tôi sợ là cô quên mất chuyện ba của cô đã từng lật nguyên cái bộ lạc của chúng tôi nha." Cô hỏi tiếp: "Cô cho rằng giữa tôi và Đại Tư Tế, ai có thể đánh thắng được ba của cô, chạy thoát khỏi tay ba của cô hả?"

Vây khốn ba của nàng đương nhiên không phải là Liễu Vũ, mà là Lê Vị. Trương Tịch Nhan nhắc nhở Liễu Vũ: "Cốt sáo." Nàng nói xong bỗng nhiên nhớ tới hai tay Lê Vị trống trơn, căn bản không có cây cốt sáo nào.

Liễu Vũ không rõ nguyên nhân, hỏi: "Cốt sao gì vậy?"

Trương Tịch Nhan không biết nên nói tiếp gì nữa, nàng từng nhìn thấy Lê Vị dùng cốt sáo làm vũ khí, nhưng... giờ phút này Lê Vị không có cầm cốt sáo trong tay, cũng không mang balo leo núi của nàng, cũng không có mang theo Cổ Thần Thụ. Nàng nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng nhìn thấy ba trong rừng đào cũng là ảo giác sao? Đúng rồi, không có khả năng có nhiều thi cổ xuất hiện như vậy. Nàng nhanh chóng nhớ lại những chuyện từ lúc vào núi rồi hỏi Liễu Vũ: "Cô là như thế nào gặp được tôi?"

Liễu Vũ chỉ chỉ Lê Vị, đáp: "Hai chúng tôi gặp nhau trong sơn động. Cô ấy là tới tìm tôi, ở trên đường đi thấy cô bị té xỉu trong chướng khí, thuận tay cứu cô luôn." Cô chính thức giới thiệu: "Vị này chính là Đại Vu của bộ lạc Hoa Tế chúng tôi."

Lê Vị liếc mắt nhìn Liễu Vũ, nói thầm trong bụng: "Cô cũng thật dám bịa chuyện ha." Xem quan hệ của hai người này, Liễu Vũ hiển nhiên sẽ không làm gì người nhà của Trương Tịch Nhan. Là thật hay giả, quay đầu lại Trương Tịch Nhan nhìn thấy Trương Trường Thọ kia thì sẽ rõ ràng thôi.

Trương Tịch Nhan hỏi: "Đại Vu tên gọi là Lê Vị, đúng không?" Nếu toàn bộ đều là ảo giác thì nàng chưa bao giờ nhận thức Lê Vị, sẽ không biết tên của Lê Vị. Ảo thuật cao minh nhất chính là thật thật giả giả trộn lẫn với nhau, làm người khó bề phân biệt, ảo giác mà nàng sinh ra tất nhiên cũng là thật giả lẫn lộn. Ảo thuật! Trương Tịch Nhan đột nhiên bừng tỉnh! Ảo thuật, một trong những kỳ môn dị thuật! Người tinh thông ảo trận tất nhiên sẽ tinh thông ảo thuật, dù cho có đặt đồ vật dưới mí mắt thì người khác cũng không nhìn thấy được, muốn tìm cũng tìm không ra.

Sắc mặt Liễu Vũ lập tức thay đổi, cô chưa bao giờ nói tên Lê Vị cho Trương Tịch Nhan, mà Lê Vị, tới cả đại tư tế của bộ lạc Hoa Tế cũng không biết nàng ấy là ai. Chính bản thân Lê Vị sẽ càng không chủ động đi nói cho người khác biết tên của mình.

Lê Vị mặt không cảm xúc, hỏi: "Làm sao cô biết tên của tôi?"

Trương Tịch Nhan thấy sắc mặt của Liễu Vũ biến đổi, đại khái biết chính mình đã chạm tới chuyện kiêng kỵ liên quan đến tính mạng, trong đầu nàng nhanh chóng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ban đầu khi nghe thấy tên của Lê Vị, lúc ấy Liễu Vũ hô lên một câu: "Lê Vị dừng tay.", cùng với câu nói kia của Lê Vị: "Ngươi có biết, thi thể của Ô Huyền ở nơi này, Cổ Thần thụ cũng ở nơi này. Không phải tộc nhân của ta, tới nơi đây ắt phải chết." Nàng hoài nghi khi đó rất có thể Lê Vị đã muốn giết nàng, nhưng Liễu Vũ cứu nàng. Trương Tịch Nhan tức khắc minh bạch, Ô Huyền và Cổ Thần Thụ là cấm kỵ tuyệt đối không thể đụng vào, đụng vào có thể sẽ chết. Nàng nói: "Đám người Hoài Dương Lão Long kia, có tên mắng một câu 'Lê Vị con tiện nhân kia chắc hẳn là ở gần đây.'"

Lê Vị: Tiện nhân? Nàng ấy cười lạnh một tiếng: "Cô mau ói ra cái đùi thỏ và đùi gà mới ăn cho tôi."

Trương Tịch Nhan túng, không dám lại la hét muốn đi tìm ba nữa. Liễu Vũ đã cứu nàng, tất nhiên sẽ không xuống tay với ba của nàng làm gì. Nàng nếu lại tiếp tục dây dưa, nói không chừng sẽ chọc đến sợi thần kinh mẫn cảm nào đó của Lê Vị, nàng ấy nhất định sẽ đem nàng ấn chết ở chỗ này. Nàng nói: "Tôi đi nhặt củi." Rồi cầm lấy kiếm đi vào bên trong rừng cây.

Lê Vị nhìn chằm chằm bóng dáng Trương Tịch Nhan đi vào bên trong rừng, lúc này mới quay đầu lại suy tư nhìn Liễu Vũ, hỏi: "Thật sự thích cô ta sao?"

Liễu Vũ xì một tiếng, đáp: "Quỷ mới thích cô ta."

Lê Vị nói: "Vậy được rồi." Nàng ấy đứng dậy, đang muốn nhấc chân đi thì nhìn thấy trước mặt có một đoàn sương đỏ nho nhỏ ngăn nàng ấy lại. Nàng ấy cúi đầu nhìn Liễu Vũ đang ngồi bên lửa trại, nói: "Tránh ra."

Liễu Vũ nói: "Đi xuống tay với một con lừa, cô không biết xấu hổ hả?"

Lê Vị đáp: "Cô ta không có yếu ớt như cô nghĩ đâu. Có thể vận khí một đại chu thiên, ở xã hội hiện đại này đã phi thường khó có được. Hơi thở của cô ta công chính bình thản, luyện công phu là nội tu chính thống của Đạo gia. Trúng ảo thuật và cổ yên, không đến nửa ngày là đã có thể tự mình giải, khôi phục như thường. Đồng dạng ảo trận, đồng dạng cổ yên, đồng dạng ảo thuật, đồng dạng Quỷ Vực huyễn cổ, đám người Hoài Dương Lão Long đều đã chết sạch sẽ."

Liễu Vũ đồng ý cách nói của Lê Vị, gật đầu phụ họa: "Học bá nha, con nhà người ta trong truyền thuyết nha, con gái rượu vàng ngọc của ông Trương Trường Thọ nha, đương nhiên sẽ không yếu rồi." Cô hơi mỉm cười rồi nói tiếp: "Nhưng cô nàng này chính là vừa thẳng, vừa cứng đầu như lừa, vừa ngáo ngơ, tôi không cho rằng cô ấy sẽ có bao nhiêu uy hiếp, huống hồ Cổ Thần Thụ cô cũng đã mang đi, mộ của Ô Huyền cô cũng đã phong ấn, cô còn lo lắng cái gì nữa chứ? Tôi đã nhường Cổ Thần Thụ cho cô, cô tha cho cô ấy một mạng, mua bán đã nói thỏa mà giờ cô muốn đổi ý là sao?"

Lê Vị gằn từng câu từng chữ: "Đây là nơi ở cuối cùng của tộc của tôi."

Liễu Vũ trào phúng lại: "Đại Vu trốn đi nhiều năm như vậy, ngay cả đại tư tế già nua cũng không biết ngài đây là ai, lúc này mới nhớ ra bản thân cũng là thần bảo hộ à."

Trương Tịch Nhan nhặt củi trở về, nhạy bén phát hiện bầu không khí giữa Lê Vị và Liễu Vũ không đúng cho lắm, nàng không dám thò lại gần, học theo phương pháp đánh lửa lúc nãy của Lê Vị nhóm một đoàn lửa trại nơi cuối gió, cách hai người kia xa một chút, nàng rắc thuốc đuổi trùng để đuổi hết đám sâu xung quanh, tiếp đó làm một cây đuốc đơn giản, rắc phấn đuổi trùng lên đó rồi dùng cây đuốc huân khắp mặt đất và xung quanh một vòng. Nàng tiếp tục dùng bùa và dây tơ hồng kết một cái trận để cho yên tâm hơn. Vị trí này gần bên dòng suối, trên mặt đất nhiều đá và rất ẩm ướt, không có cách nào nằm ngủ được, cũng may trong núi có rất nhiều dây đằng, nàng dùng kiếm chặt mấy sợi dây đằng về, cột hai đầu vào hai thân cây tạo một cái võng đơn giản rồi leo lên đó ngủ. Bên cạnh có lửa trại sưởi ấm, buổi tối ngủ trên võng sẽ không sợ bị hơi lạnh trên mặt đất ảnh hưởng.

Nàng ôm kiếm, mới vừa nằm xuống võng làm từ dây đằng thì đột nhiên nghe thấy loáng thoáng có tiếng trẻ con khóc, sợ tới mức giật mình thon thót. Nàng nghiêng tai lắng nghe, rõ ràng có tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc kia đột nhiên biến thành tiếng hét thảm, sau đó quay về im lặng.

Nơi này, từ đâu ra trẻ con?

Trương Tịch Nhan mang theo nghi ngờ và sợ hãi tiếp tục nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, không còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc nữa. Nàng nhìn về phía Liễu Vũ và Lê Vị, thấy hai người kia vẫn còn đang ngồi bên lửa trại, biểu tình không tốt lắm, giống như vừa cãi nhau.

Nàng ôm chặt kiếm, lại nằm trong chốc lát, vẫn như cũ không nghe được thanh âm nào, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng nước chảy từ dòng suối, nàng quay đầu lại thì thấy nước suối bắt đầu dâng lên. Nàng bật dậy nhìn về phía thượng nguồn, nghĩ thầm: "Trên thượng nguồn có mưa to nên phát lũ bất ngờ sao?"

Trong lúc nàng do dự thì nước suối đã tràn đến lửa trại, dập tắt lửa, bắt đầu dâng lên chỗ nàng mắc võng.

Liễu Vũ la to: "Cẩn thận!"

Trương Tịch Nhan bị tiếng la của Liễu Vũ dọa cho nhảy dựng, đột nhiên bên trong dòng nước có một cái bóng đen nhảy dựng lên đánh về phía nàng. Tình thế cấp bách, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong xẹt qua, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo, mũi kiếm đâm vào một thứ đồ vật cứng như sắt, nàng nghe thấy tiếng một con khỉ kêu lên, trước mặt lập tức hiện lên khuôn mặt của một con khỉ, trong đầu nàng dâng lên một ý nghĩ: Trong nước từ đâu ra con khỉ —

Con khỉ kia đã giơ móng vuốt cào về phía nàng.

Trương Tịch Nhan nghiêng đầu xoay người, móng vuốt của con khỉ xẹt qua vai nàng, tiếng quần áo bị xé rách vang lên, còn có máu bắn ra. Mũi kiếm của nàng đâm lên người con khỉ, sau đó dựa vào lực đàn hồi nhảy ra phía sau, rơi xuống bên trong rừng cây, lưng nàng bị nhánh cây đâm trúng, đau rát cả lưng.

Con khỉ kia nhảy trở lại trong nước, bắn lên một cột nước to. Nước suối lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng rút đi, trở về mực nước như trước.

Trương Tịch Nhan giơ kiếm chắn trước ngực, nghĩ thầm: "Này không phải lại là ảo giác nữa chứ?"

Liễu Vũ chạy tới, nhìn vào dòng suối trước mặt, rồi quay sang nhìn Trương Tịch Nhan đang đứng bên trong rừng cây, chỉ thấy Trương Tịch Nhan đang dùng tay phải giơ kiếm chắn trước ngực, áo bên vai trái bị xé rách lộ ra mấy vết thương sâu tới xương trên vai, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Coi chừng trong nước có quái vật." Nàng nhanh chóng bổ sung thêm: "Là con khỉ."

Liễu Vũ nhìn thấy vệt nước trên đống lửa trại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lê Vị, nhưng cũng không có biện pháp làm gì nàng ấy.

Trương Tịch Nhan thấy phản ứng của Liễu Vũ liền biết việc con khỉ kia xuất hiện hẳn là có liên quan tới Lê Vị, nàng hỏi: "Là ảo thuật à?" Vai trái của nàng nóng rát đau đớn, vừa quay đầu nhìn thử thì thấy có vài vết thương đang chảy máu đầm đìa, sâu tới tận xương. Khó trách, nàng cảm thấy đau đến xuyên tim thấu cốt a. Này... chắc cũng không phải là ảo giác đi?

Liễu Vũ nói: "Là con khỉ nước." rồi lôi kéo Trương Tịch Nhan đi về phía Lê Vị, cô nhìn thật sâu vào trong mắt Lê Vị, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Bích trì."

Lê Vị "răng rắc" một tiếng, bẻ gãy nhánh cây đang chuẩn bị ném vào bên trong đống lửa.

Trương Tịch Nhan nhớ ra đó là loại khỉ gì, nàng nói: "Vô Chi Kỳ*, thủy quái trong truyền thuyết, có thể điều khiển nước, gây ra sóng gió, ngày xưa Đại Vũ* đi trị thủy từng gặp qua Vô Chi Kỳ tác quái, sau đó phái Ứng Long* bắt giữ nó, trấn áp dưới chân núi Hoài Âm Quy."

*Vô Chi Kỳ: Xích Khao Mã Hầu còn gọi là Hoài Thủy Vô Chi Kỳ, một trong Tứ Đại Thần Hầu (Tôn Ngộ Không cũng là một trong số đó). Đây là loài thủy quái ở thời kỳ Bàn Cổ, xưng Thủy Viên Đại Thánh. Tuy nhiên khả năng khống chế nước của Xích Khao thật sự rất đáng sợ, ngay đến Đại Thánh Quốc Sư Bồ Tát cũng phải kiêng nể nhiều phần. Nhĩ Tiều Bồ Tát cũng đã nói rằng: "Lúc Hoài Thủy dâng cao đã thu nhận Thủy Viên Đại Thánh, đầy tớ đó gặp nước liền hưng phấn tột độ, sợ sau khi ta đi, nó không ai quản mà sinh bướng bỉnh, không thần tiên nào có thể trị".

*Đại Vũ: Hạ Vũ, thường được gọi Đại Vũ, là một vị vua huyền thoại thời Trung Hoa cổ đại, nổi tiếng với kỳ công trị thủy và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Người đời sau ngưỡng mộ công tích và đức độ của Đại Vũ, đã tôn thờ ông là một trong Nhị Đế Tam Vương. Trong Đạo giáo, ông được tôn là Thủy Quan Đại Đế. (Nguồn trithucvn.org)

*Ứng Long là một nhân vật truyền thuyết trong thời kỳ chiến tranh giữa Xi Vưu và Hoàng Đế. Tương truyền, Ứng Long đã đưa quân ra ứng cứu cho Hoàng Đế trong khi Xi Vưu đang tấn công quân của Hoàng Đế. Sau khi giải nguy cho Hoàng Đế, Ứng Long trở thành trung thần luôn bên cạnh của Hoàng Đế, được người sủng ái và tin tưởng. Ứng Long đã góp công lớn trong việc chiêu mộ 2 cánh tay đắc lực cho Hoàng Đế trong cuộc chiến đấu bảo vệ bộ lạc Hoa Hạ trước nguy cơ bị tiêu diệt bởi Xi Vưu. Theo truyền thuyết Ứng Long còn là người tình khắc cốt ghi tâm của nàng cương thi Hạn Bạt - nữ thần thủy tổ cương thi trong thần thoại Trung Hoa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.