Chương trước
Chương sau
Ly Tâm mới vừa ăn uống được một chút đã thấy không muốn ăn nữa. Cô buông cái dĩa trong tay xuống, nhìn Lập Hộ, thấy anh ta đang nhìn cô chằm chằm nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó. Nghĩ vậy, cô liền ngó mặt lại gần, khua khua tay trước mặt anh ta nhưng lại chẳng thấy có bất kì phản ứng gì.
Ly Tâm cười thầm, đương trong lúc cô nảy sinh ý nghĩ đen tối thì Lập Hộ đột ngột mở miệng làm cô giật mình:
– Cô ăn xong chưa?
Ly Tâm gật đầu, Lập Hộ hết nhìn cô rồi lại nhìn đống đồ ăn còn thừa trên bàn, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, trên kênh thông tin thế giới đang bị tin tức mới truyền ra từ Tề Gia làm cho náo động, sục sôi. Ấy vậy mà cô nàng nào đó vẫn chẳng hề hay biết gì.
Nhưng cũng may là Tề Mặc đã lệnh cho Hồng Ưng đưa Ly Tâm đến đây rất đúng lúc, nếu không thì cô chắc chắn đã bị đống chuông điện thoại và thông báo kia làm cho nhức đầu muốn chết rồi.
Lúc này, Tề Mặc với Hồng Ưng và Hắc Ưng đã đặt chân lên hòn đảo vô danh kia. Phong Vân Wiliam vừa mới đi khảo sát tình hình về liền lập tức thông báo cho Tề Mặc:
– Phía trước cách chúng ta khoảng một kilomet có rất nhiều loài thú dị dạng, trước mắt người của ta đã có hơn mười người chết nên vẫn chưa có bất kì hành động gì!
Nghe vậy, Tề Mặc gật đầu, liếc đôi mắt về phía Hồng Ưng. Hồng Ưng hiểu ý, lập tức nhận lấy chiếc iPad từ tay thuộc hạ, đưa cho Tề Mặc.
Tề Mặc liếc nhìn qua một chút, tất cả gồm có hơn hai mươi loài dị dạng bị đột biến gen và đều mang màu sắc sặc sỡ. Đương nhiên là chúng cũng mang rất nhiều kịch độc.
– Hắc Ưng, chú cho người mặc áo phòng hộ, bắt tất cả những loài có trong này lại, giao cho bên phía nghiên cứu để họ điều chế thuốc giải! Sau đó tiếp tục tìm kiếm và thu thập các loài khác lại cho tôi!
– Rõ!
Tiếp đó, Tề Mặc liền trực tiếp ra lệnh:
– Để lại vài người ở đây canh gác, còn lại tất cả lập tức rút lui.
– Rõ!
Đây chính là thói quen của Tề Mặc, bởi một khi chưa xác định được chắc chắn một điều gì, anh tuyệt đối sẽ không manh động.
Tề Mặc lên tàu ngầm, quay về phía bên Jiaowen. Vừa tới nơi, anh liền phải nghe thấy cậu ta càu nhàu một chàng Đại Hải:
– Tề, cậu không biết đấy thôi, tôi vừa mới tung tin ra được một phút là các đám lão đại khác đã làm ầm lên, gọi điện đến liên tục để xác minh tin tức. Cậu không biết đấy thôi, màng nhĩ của tôi sắp bị bọn họ hành đến vỡ cả ra rồi đây này!
Nghe vậy, Tề Mặc khẽ nhếch môi, đôi mắt loé lên chút ý cười, đáp:
– Chính vì thế nên tôi mới giao trọng trách này cho cậu!
Nghe vậy, Jiaowen liền nhíu mày, hỏi:
– Cậu có ý gì?
Nghe vậy, Tề Mặc liền liếc nhìn Jiaowen một cái khinh thường, giống như muốn nói:
Sao cậu còn không bằng cả đứa trẻ lên ba thế!
Thấy vậy, Jiaowen cũng chỉ biết xấu hổ xờ xờ mũi. Không phải là anh ngu ngốc, mà là do Tề Mặc quá thông minh thôi!
Nhưng Tề Mặc cũng không làm khó Jiaowen quá, đáp:
– Trong hai giới Hắc Bạch đạo này có ai mà không biết lão đại giới Mafia toàn Châu Mĩ là người anh em tốt của Tề Mặc tôi chứ? Nên nếu tôi có bất kì quyết định trọng đại gì, Jiaowen lão đại như cậu không thể nào không biết được. Cho nên, bọn họ không tìm cậu thì còn tìm ai vào đây nữa? – Tề Mặc thản nhiên đáp.
Jiaowen cảm thấy cũng có lý, gật gật đầu.
Đúng lúc này, Tề Mặc bỗng đứng dậy nói:
– Đi thôi, chúng ta cũng nên tới chỗ Lam Tư góp vui rồi! – Anh vừa dứt lời, trên mặt liền nở nụ cười lạnh lẽo không độ ấm khiến Jiaowen không khỏi rùng mình.
**********************
Lúc này, không hiểu vì nguyên do gì mà bên phía đại sảnh của Lam Gia đã chật cứng người:
– Lam Lão đại, Tề Gia bọn họ thật quá đáng! Mới chỉ trong một buổi tối mà đã phá huỷ hơn mười cái xưởng chế tạo của chúng ta rồi!
– Đúng đó Lam lão đại, trận này chúng ta nhất định phải đánh. Không thể để cho Tề Mặc trèo lên cổ chúng ta mà làm càn được!
– Đúng đó Lam lão đại. Lần này chúng ta không thể bỏ qua dễ dàng cho bọn họ được!
-…!
Lại có thêm vài lời nói khác góp vào khiến bầu không khí nhốn nháo cả lên. Lam Tư lại càng nhức đầu hơn khi không biết phải giải quyết đám lão đại này ra sao. Anh hơi nhíu mày, không nói gì. Đúng lúc này, lại có một lão đại khác đột ngột lên tiếng:
– Lam lão đại, Tề Mặc tới đây, có phải anh ta tới để xin lỗi Lam lão đại không?
Anh ta vừa dứt lời, liền bị một đám lão đại khác chửi ngu ngốc:
– Anh không có não à! Tề Mặc mà biết nói xin lỗi? Tôi bỏ cái chức lão đại này xuống cho anh làm!
Vị lão đại kia vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng cười haha của Tề Mặc:
– Hắc lão đại, đã lâu không gặp. Nhưng xem ra anh càng ngày càng hiểu tôi không ít nhỉ? – Tề Mặc vừa nói vừa bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía Hắc lão đại làm ông ta giật mình, sợ run cầm cập. Sau đó, Tề Mặc lại nhìn về phía vị lão đại trẻ vừa phát ngôn khi nãy:
– Xin lỗi? Trong từ điển của tôi không hề có hai từ đó!
Tề Mặc vừa dứt lời, toàn sảnh liền rơi vào hoàn cảnh lặng ngắt như tờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.