Chương trước
Chương sau
Trong nhà bếp, Lập Hộ nhìn Ly Tâm, trong đầu tự động hồi tưởng lại về cuộc họp khẩn cấp vào đêm hôm qua.
Lúc đó, khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, Phong Vân mới vội vã từ bên ngoài trở về, rồi lại thông báo cho mọi người vào phòng họp khẩn cấp. Lúc ấy, vì Ly Tâm ngủ quá say nên không hề biết một chút động tĩnh gì, mà Tề Mặc cũng không nỡ đánh thức cô dậy.
Trong phòng họp:
– Tề Mặc, tôi đã theo sát chân bọn chúng và phát hiện ra chúng đưa tiểu Vũ lên một hòn đảo vô danh không hề có trên bản đồ. – Vừa nói, Phong Vân vừa trải một tấm bản đồ địa lý lên bàn, rồi chỉ vào một vị trí lơ lửng trên biển, nói:
– Chính là ở vĩ độ này, hòn đảo ấy nằm ở đây!
Nghe vậy, Tề Mặc liền liếc mắt nhìn một cái. Hòn đảo đó nằm tiếp giáp giữa vùng biển Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, xung quanh hoàn toàn không có bất kì một hòn đảo hay đất liền nào khác.
Thấy vậy, đôi lông mày của Tề Mặc hơi nhíu lại. Không khí trong phòng cũng đột ngột trầm hẳn xuống, ngay cả sắc mặt đám Hồng Ưng cũng trở nên rất khó coi.
Bởi, bọn họ chưa từng quên lần giúp Phương Gia đi tìm nguyên liệu mới để điều chế dầu khí trên biển. Khi đó, bọn họ đã trải qua bao cuộc công kích của Lam Bang, khiến mình bị rơi vào hố đen và cuối cùng là trôi dạt vào một hòn đảo vô danh. Đương nhiên là hòn đảo đó cũng không hề có trên bản đồ.
Bình thường, bất kì một hòn đảo nào khi được phát hiện ra thì đều được ghi lại cả. Nhưng những hòn đảo vô danh lại không như vậy. Chúng được phát hiện nhưng lại không được ghi dấu lên bản đồ thế giới. Mục đích chính là để che dấu con mắt người đời.
Và nó sẽ được dùng để nghiên cứu các chất phóng xạ như vũ khí hạt nhân, thử các loại thuốc mới lên cơ thể con người hay động vật và làm đột biến gen chúng. Khiến chúng trở nên nguy hiểm hơn bình thường gấp trăm lần.
Như vậy, nếu tiểu Vũ bị đưa đến đó thì không biết sẽ bị chúng làm gì nữa đây?
Nghĩ vậy nên tất cả mọi người đều trầm mặc, vài giây sau, Tề Mặc mới lên tiếng hỏi Phong Vân:
– Cậu sắp xếp người bí mật bảo vệ tiểu Vũ rồi chứ?
Phong Vân gật đầu.
Sau đó, anh lại liếc đôi mắt sắc bén về phía Lam Tư, nói:
– Lam Tư, tôi có một cuộc giao dịch muốn dành riêng cho anh!
Nghe vậy, Lam Tư liền cười haha hai tiếng, không chút do dự gật đầu. Bởi, nếu đã là cuộc giao dịch với Tề Mặc thì chỉ có trăm lợi một hại.
Đương nhiên, không làm thì rất lãng phí.
Tiếp đó, Tề Mặc lại nhìn về phía Jiaowen, nhàn nhạt nói:
– Tôi có một việc cần cậu phải đích thân giải quyết!
Nghe vậy, Jiaowen liền nghiêm túc hẳn. Anh nhíu mày đáp:
– Có gì thì cứ nói, giữa chúng ta còn cần phải khách sáo nữa sao?
Tề Mặc gật đầu, anh chỉ cần một câu nói đó của Jiaowen mà thôi.
– Jiaowen, tôi muốn đích thân chú ra mặt tuyên bố với hai giới hắc bạch đạo rằng: Tề Gia và Lam Bang chính thức khai chiến. Hồng Ưng, chú cho người đi phá huỷ vài xưởng chế tạo của Lam Bang, gây hấn với Lam Gia cho tôi!
Tề Mặc vừa dứt lời, cả phòng họp liền im phăng phắc. Ai lấy cũng đều nhìn chằm chằm vào anh với vẻ không thể nào tin nổi.
– Tề Mặc! Anh bị điên sao? Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn muốn gây chuyện với Lam Bang? – Jiaowen không kiềm chế được sự kinh ngạc mà thốt lên.
Đúng lúc này, Lam Tư lại lên tiếng:
– Tề Mặc, có vẻ như vụ hợp tác này bên tôi tổn thất hơi nhiều thì phải. Không biết anh định dùng cái gì để bù đắp cho tôi đây? – Lam Tư hứng thú hỏi.
Nghe vậy, Tề Mặc hơi nhướn mày, đáp:
– Tôi tặng anh quền khai thác tất cả các mỏ kim cương bên Châu Phi, anh thấy thế nào?
Nghe vậy, Lam Tư liền đập bàn làm mấy người ở đây đều giật mình:
– Được! Thành giao! Ảnh, cậu mau cho người đi phá huỷ thêm mấy cái xưởng nữa cho tôi, sau đó cứ đổ hết lên đầu Tề Gia là được! Haha! – Lam Tư sảng khoái cười thật to.
Jiaowen kinh ngạc nhìn Lam Tư như nhìn một người điên. Hoàng Ưng ở bên chỉ biết lắc đầu, vỗ vai Jiaowen nói:
– Jiaowen lão đại, suy nghĩ của bọn họ không phải là thứ mà chúng ta có thể hiểu được. Cho nên anh cứ chấp nhận số phận đi, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của lão đại là được!
Nghe vậy, Jiaowen hơi nhíu mày, lát sau mới gật đầu đáp:
– Có lẽ vậy!
Lúc này, Tề Mặc mới quay sang Jiaowen giải thích:
– Cậu nghĩ bọn chúng muốn bắt tiểu Vũ để làm gì?
Nghe vậy, Jiaowen ngớ người, chúng muốn bắt cóc tiểu Vũ đương nhiên là để đối phó với Tề Mặc. Nhưng nếu chỉ sử dụng mỗi tiểu Vũ thôi thì chắc chắn vẫn không thể khiến Tề Gia tan đàn xẻ cánh được. Thậm chí còn khiến cho anh càng trở nên tàn nhẫn và bảo vệ người của mình chặt chẽ hơn. Như vậy thì không phải là càng khó đối phó hơn hay sao?
– Còn nếu chúng muốn giết tiểu Vũ rồi đổ lên đầu Lam Gia thì sao? – Tề Mặc lại hỏi.
Tề Mặc vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn anh, ngoại trừ Lam Tư.
– Như vậy thì cậu chắc chắn sẽ chĩa ngòi súng vào Lam Bang rồi! – Vừa nói, Jiaowen vừa nhìn Lam Tư. Dường như trong đầu anh vừa nghĩ ra điều gì đó, bỗng đứng phắt dậy:
– Vì vậy nên cậu muốn châm ngòi nổ với Lam Bang trước, nhưng lại chỉ là một màn kịch để chúng lơ là cảnh giác và tạm thời không động đến tiểu Vũ? – Jiaowen kinh ngạc hỏi.
Tề Mặc nhếch môi, gật đầu thừa nhận rồi lại quay sang Hắc Ưng nói:
– Hắc Ưng! Chú mau sắp xếp rồi cho người sản xuất món đồ chơi mới của chúng ta đi!
Nghe vậy, Hắc Ưng nở nụ cười, đáp:
– Rõ!
Jiaowen không hiểu hỏi:
– Món đồ chơi gì vậy?
– Đến lúc đó chụ tự sẽ biết thôi! – Tề Mặc đáp rồi lại quay sang Bạch Ưng, ra lệnh:
– Chú cho “nó” đến thế chỗ tiểu Vũ đi. Nơi đó không an toàn với thằng bé!
– Rõ! – Bạch Ưng nhận lệnh.
Lúc này, đôi mắt Tề Mặc loé lên tia lạnh lẽo, nếu chúng đã muốn chơi, vậy anh nhất định sẽ chơi đến cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.