Trong nhà bếp, Lập Hộ nhìn Ly Tâm, trong đầu tự động hồi tưởng lại về cuộc họp khẩn cấp vào đêm hôm qua.
Lúc đó, khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, Phong Vân mới vội vã từ bên ngoài trở về, rồi lại thông báo cho mọi người vào phòng họp khẩn cấp. Lúc ấy, vì Ly Tâm ngủ quá say nên không hề biết một chút động tĩnh gì, mà Tề Mặc cũng không nỡ đánh thức cô dậy.
Trong phòng họp:
– Tề Mặc, tôi đã theo sát chân bọn chúng và phát hiện ra chúng đưa tiểu Vũ lên một hòn đảo vô danh không hề có trên bản đồ. – Vừa nói, Phong Vân vừa trải một tấm bản đồ địa lý lên bàn, rồi chỉ vào một vị trí lơ lửng trên biển, nói:
– Chính là ở vĩ độ này, hòn đảo ấy nằm ở đây!
Nghe vậy, Tề Mặc liền liếc mắt nhìn một cái. Hòn đảo đó nằm tiếp giáp giữa vùng biển Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, xung quanh hoàn toàn không có bất kì một hòn đảo hay đất liền nào khác.
Thấy vậy, đôi lông mày của Tề Mặc hơi nhíu lại. Không khí trong phòng cũng đột ngột trầm hẳn xuống, ngay cả sắc mặt đám Hồng Ưng cũng trở nên rất khó coi.
Bởi, bọn họ chưa từng quên lần giúp Phương Gia đi tìm nguyên liệu mới để điều chế dầu khí trên biển. Khi đó, bọn họ đã trải qua bao cuộc công kích của Lam Bang, khiến mình bị rơi vào hố đen và cuối cùng là trôi dạt vào một hòn đảo vô danh. Đương nhiên là hòn đảo đó cũng không hề có trên bản đồ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257430/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.