Mặc dù chỉ có vài chữ đơn giản nhưng nó lại có sức nặng cả ngàn cân, khiến Tề Mặc lẫn Lam Tư đều trầm mặc. Vài giây sau, Lam Tư mới trầm giọng ra lệnh.
– Đi!
**************
Lúc này, Mộc Tùy Tâm đã được đưa tới phòng xét nghiệm, khuôn mặt cô trắng bệch như người chết, ngay đến cả hơi thở cũng trở nên yếu ớt vô cùng.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, đích thân bác sĩ riêng của Lam Tư giám sát cả quá trình khám bệnh này.
Mười phút sau, kết quả kiểm tra lần lượt vang lên.
– Hệ thống gan suy giảm!
– Thận suy yếu!
– Sức đề kháng cạn kiệt!
– Phổi nhiễm độc!
-…
– Máu nhiễm độc!
Báo cáo vừa dứt, không khí trong phòng liền trở nên im ắng tới mức đáng sợ.
Bọn họ thật không ngờ, tình trạng của Mộc Tuỳ Tâm lại nghiêm trọng tới như vậy. Nếu không được chữa trị kịp thời, thì cô có thể chết bất cứ lúc nào.
Lúc này, đội ngũ bác sĩ của Lam Gia đang chạy tán loạn, các thiết bị máy móc hoạt động không ngừng, tài liệu phân tích được in ra tới tấp.
Đường Thiệu Vũ – bác sĩ riêng của Lam Tư. Anh ta nhìn chồng tài liệu dày cộp trong tay, sắc mặt nặng nề bước về phía Lam Tư và Tề Mặc.
– Lão đại, bệnh tình của cô ta rất nghiêm trọng!
Nghe xong, Lam Tư liền đưa mắt nhìn Đường Thiệu Vũ, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Ngay cả Đường Thiệu Vũ còn thấy nghiêm trọng thì…
– Chữa được không? – Đúng lúc này, Tề Mặc bỗng lên tiếng hỏi.
Đường Thiệu Vũ nhíu mày, hồi lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257417/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.