Bỏ qua chướng ngại tâm lý, bánh chưng này ăn cũng ngon phết.
Đưa bánh cho Diêu Quang và Mạnh Hổ, Cố Trường Sinh bóc vỏ ăn luôn cái còn lại, bắt đầu tra hỏi tiểu quỷ. Vừa giải trừ cấm ngôn, tiểu quỷ lập tức gào khóc ầm ĩ.
Không ngờ bắt hụt Cố Trường sinh, bản thân thì nhảy vào đầm rồng hang hổ, tiểu quỷ cực kỳ ủy khuất, khóc lóc đến thương tâm, ruột gan đứt từng khúc. Nhưng khóc kiểu gì cũng thành thật không dám thêm âm khí oán khí, sợ Cố Trường Sinh lại dùng vũ lực đập nó.
Tuy rằng khóc khó nghe, nhưng nghĩ lúc tiểu quỷ còn sống chịu nhiều đau đớn, vẫn làm người ta đau lòng.
Cố Trường Sinh mặc kệ, để tiểu quỷ khóc cho đã. Chờ nó phát tiết xong ủy khuất trong lòng, cậu thỉnh thoảng nhìn trộm nhóc con đang nấc cụt. Hơi xấu, cơ vẫn đáng yêu.
Trên mặt còn có lúm đồng tiền nè! Cố Trường Sinh nhịn không được lấy ngón tay chọc chọc.
Đáng tiếc, quỷ vật lạnh băng, làn da không có độ ấm. Hồi còn sống chắc đáng yêu hơn.
“Được rồi, đừng làm nũng.” Tiểu quỷ lắm trò ghê, trước khóc lóc sau giả bộ đáng thương. Thời gian cũng không còn sớm, để không trễ giờ cơm trưa, Cố Trường Sinh quyết định đánh nhanh thắng nhanh: “Có oán hận gì nói thẳng, vì em chưa làm chuyện ác nên anh bỏ qua, còn giúp em xử lý vấn đề rồi đưa đi luân hồi. Chuyện nào không thể giải quyết thì chúng ta thương lượng lại, xong xuôi thì đưa em đi luân hồi.”
Tiểu quỷ quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thuat-tren-dau-luoi/2540727/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.