Cái quái gì đấy!
Bỏ vật bẩn vào bếp lò, mệt cho họ nghĩ ra trò này.
Bị Tổ sư gia trừng phạt chẳng oan, vừa lắm.
Bếp đối với Táo thần chính là thần án. Dù là vị thần dễ tính nhất, nhìn thần án của mình bị người ta chà đạp cũng phải tức giận. Chứ đừng nói Táo Vương Gia khó tính. Đoạt hai năm tuổi thọ là vì nể tình người già trẻ nhỏ, phạt nhẹ lắm rồi.
Từ từ.
Cố Trường Sinh đột nhiên nhìn bác gái: “Có phải bác còn làm gì khác?”
Tổ sư gia từ trước đến nay ân oán phân minh, chỉ phạm một sai lầm, sao có thể đoạt hai lần tuổi thọ.
Bác gái chép miệng hồi lâu, lúc này mới nói: “Chẳng phải cháu nó sinh bệnh sao, tôi sốt ruột nên chửi mắng người lung tung.”
Phần lớn người trẻ tuổi bây giờ không thích cầu thần bái phật, nhưng thế hệ trước lại rất tin cái này. Bác gái tuy bán tính bán nghi, nhưng chịu ảnh hưởng của người xung quanh, mùng một và mùng mười lăm mỗi tháng tạo thành thói quen đi chùa miếu đạo quan cúng bái. Thần Phật gì đó nhận bao nhiêu năm hương khói mà chả phù hộ nhà mình, khiến cháu cưng bị bệnh chịu khổ.
Bác Cố rất không hài lòng, nhịn không được mắng hai câu.
“Mắng người? Tôi thấy mắng thần mới đúng!”
Từng gặp người tự tìm đường chết, cơ mà chưa bao giờ thấy ai gấp gáp muốn chết sớm đến thế.
Cố Trường Sinh đau lòng cho Tổ sư gia, chẳng có tin gì tốt lành cả.
“Mẹ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-thuat-tren-dau-luoi/2540694/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.